Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 240: Tan học đừng đi (1)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Đi mua trà sữa, nhanh lên! Tao muốn vị chanh."

"Nghe thấy chưa, đần độn cái gì đấy."

"Hứa Sơ Tranh, mày điếc à!!"

Sơ Tranh vừa mở mắt liền nhìn thấy bốn nữ sinh, mặc dù trên người mặc đồng phục, nhưng xiêu xiêu vẹo vẹo, váy thì đổi thành váy ngắn, toàn thân đều viết to mấy chữ "ta là đại tỷ xã hội đen".

Cô ngồi dưới đất, đầu gối và lòng bàn tay bỏng rát.

Chắc là bị người ta đẩy ngã xuống đất, nên ma sát ra.

Kiểu này có lẽ chính là ức hiếp trong vườn trường.

Đáng tiếc cô lại là người bị bắt nạt kia.

Thật là... quá kích thích nha!

Sơ Tranh nhanh chóng phân tích tình huống của mình, khuôn mặt nhỏ lạnh băng đứng lên.

Đầu gối cũng có vết thương, đang thấm máu, nhìn nặng hơn những nơi khác một chút.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết hai ngàn tệ. 】 Âm thanh của Vương Giả đúng lúc vang lên.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nhìn đám kia một chút, rồi quay người rời đi.

"Hứa Sơ Tranh, mày đi nhanh lên."

"Nhìn cô ta kìa, ha ha ha, vừa rồi các cậu có đẩy không?"

"Cười chết tớ rồi..."

Tiếng thảo luận náo nhiệt phía sau đứt quãng truyền đến, Sơ Tranh nhìn vết thương trong lòng bàn tay một chút, đáy mắt xẹt qua một tia băng lãnh.

....

Nguyên chủ tên là Hứa Sơ Tranh.

Hứa gia trọng nam khinh nữ, khi vừa sinh hạ Hứa Sơ Tranh, phát hiện là con gái thì thiếu chút nữa đã ném cô đi.

Mặc dù cuối cùng vẫn không ném đi.

Nhưng ông bà Hứa không chút quan tâm gì đến cô.

Khi còn đang nằm trong tã lót, đã từng thiếu chút nữa bởi vì sốt cao mà mất mạng.

Cuối cùng là họ hàng không nhìn được nữa, nên mới mang cô đến bệnh viện.

Giữ được mạng, nhưng bởi vì trận sốt cao này, nên dẫn đến phản ứng của Hứa Sơ Tranh có chút chậm chạp.

Không phải đần, mà chỉ là có chút chậm chạp, phản ứng chậm hơn so với người bình thường rất nhiều.

Lúc Hứa Sơ Tranh ba tuổi.

Bà Hứa mang thai lần nữa, sau đó sinh được một đứa con trai như ý nguyện, lấy tên là Hứa Thịnh Huy.

Từ đây cuộc sống của Hứa Sơ Tranh trôi qua càng khổ sở hơn.

Hứa Thịnh Huy khóc một tiếng, nếu như bị bà Hứa phát hiện cô đứng bên cạnh, thì liền cảm thấy đó chính là lỗi của cô, có đồ tốt gì cũng đều cho Hứa Thịnh Huy, cho dù Hứa Thịnh Huy không dùng được...

Bị đánh bị mắng đều là chuyện rất bình thường.

Đến lứa tuổi đi học, ông bà Hứa cũng không có ý định cho cô đi học.

Cuối cùng vì có họ hàng ra mặt khuyên, nên Hứa Sơ Tranh mới được đi học.

Những bạn nhỏ khác tan học đều có người đưa đón, còn Hứa Sơ Tranh bắt đầu từ khi mới học nhà trẻ đã tự đi tự về.

Cha mẹ kiểu gì thì sẽ dạy dỗ ra loại con cái kiểu đó.

Hứa Thịnh Huy dưới sự dạy dỗ của ông bà Hứa, cũng bắt đầu học cha mẹ khi dễ cô.

Hứa Sơ Tranh sống trong hoàn cảnh như vậy, gập ghềnh lên tới cấp hai.

Khi cô học cấp 2, thì Hứa Thịnh Huy lên tiểu học, đánh nhau với người khác, làm người ta bị thương.

Lúc ấy Hứa Sơ Tranh và Hứa Thịnh Huy đang đứng cùng nhau, cha mẹ không nói hai lời, liền đẩy cô ra gánh tội thay Hứa Thịnh Huy.

Ông bà Hứa vì không muốn bồi thường, nên nói thẳng là cho đối phương đạp chết cô đền mạng.

Cha mẹ đối phương rất tàn nhẫn, đạp cô mấy đạp.

Quần chúng vây xem thấy tình hình không đúng, vội vàng báo cảnh sát.

Cuối cùng ông bà Hứa vẫn phải bồi thường tiền.

Nhưng chuyện này lại tính lên trên người Hứa Sơ Tranh.

Sau chuyện này, Hứa Thịnh Huy chỉ cần phạm phải sai lầm gì, thì đều bị đẩy lên người Hứa Sơ Tranh, mỗi lần đều là Hứa Sơ Tranh chịu phạt, còn Hứa Thịnh Huy thì ở bên cạnh dương dương đắc ý.

Hứa Sơ Tranh tốt nghiệp trung học, lên cao trung, thi đậu vào trường trung học Định Dương.

Không khác biệt gì so với cấp hai, vừa vào trường học liền bị người bắt nạt.

Trong đó người bắt nạt cô nhiều nhất chính là mấy nữ sinh vừa rồi.

Hứa Sơ Tranh đã quen thuộc với những kiểu ức hiếp như thế, nên trừ nhẫn nại ra, thì cũng không có cách nào khác.

Khi cô học lớp 11, có một nam sinh tên là Tần Phong chuyển trường tới.

Dáng dấp đẹp trai, nhà có tiền, vừa vào trường học liền trở thành nhân vật phong vân.

Không ít nữ sinh trong trường học thích hắn.

Có một lần Tần Phong giúp Hứa Sơ Tranh trong lúc vô tình, tâm tư thiếu nữ của Hứa Sơ Tranh lập tức nảy mầm, không thể tự kềm chế mà thích Tần Phong.

Nhưng cũng bởi vì những hành động tùy ý kia của Tần Phong, mà làm Hứa Sơ Tranh bị bắt nạt đến lợi hại hơn.

Nhưng mà không bao lâu, Tần Phong đột nhiên đến thổ lộ với cô.

Phản ứng của Hứa Sơ Tranh vốn chậm chạp, đợi cô kịp phản ứng, thì Tần Phong đã đi mất.

Có một nam sinh chạy tới, nói với cô, cuối tuần đi đến một nơi, Tần Phong ở đó đợi cô.

Hứa Sơ Tranh do dự hồi lâu, đến cuối tuần vẫn đi.

Một mình cô đợi ở đó rất lâu.

Nhưng Tần Phong cũng không xuất hiện.

Ngày thứ hai khi cô đến trường học, thì nghe nói Tần Phong hẹn hò với Dư Duyệt.

Dư Duyệt là hoa khôi, cũng là con đại tỷ dẫn đầu đám người bắt nạt cô kia.

Sau đó khi Dư Duyệt và Tần Phong đi ra ngoài chơi, đều sẽ gọi cô theo.

Tần Phong hoàn toàn không nhớ rõ cô là ai.

Dư Duyệt cố ý ở trước mặt Tần Phong chọc thủng sự thật nguyên chủ thích hắn.

Nhưng Tần Phong chỉ lộ ra một biểu cảm ghét bỏ.

Sau này nguyên chủ mới biết được, lúc ấy là Tần Phong chơi trò chơi thua, người khác tiện tay chỉ một người, để hắn đi thổ lộ.

Chỉ là rất trùng hợp người kia đúng lúc lại là cô.

Lúc ấy Tần Phong căn bản không biết cô, sau khi thổ lộ cũng chẳng coi ra gì.

Cũng không lâu lắm, Dư Duyệt và Tần Phong bị người mật báo là yêu sớm.

Chuyện này huyên náo rất lớn, nhưng bởi vì nhà Tần Phong có tiền có thế, Dư Duyệt cũng không phải học sinh tốt gì đó.

Cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Dư Duyệt và Tần Phong vẫn cứ khi đi hai người khi về một đôi như cũ, thân thiết nóng bỏng.

Ngược lại nguyên chủ bị Dư Duyệt nhận định là người mật báo kia.

Thủ đoạn bắt nạt cô không ngừng thăng cấp.

Ở trong nhà thì không ai cho cô sắc mặt tốt, ở trường học cũng bị người bắt nạt.

Cuối cùng nguyên chủ không chịu đựng được nữa, nhảy từ tầng thượng của tòa nhà dạy học xuống, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi như đom đóm mỏng manh.

Sơ Tranh xoa xoa mi tâm.

Đây là cái thứ kịch bản thần tiên gì thế này.

Tuyến thời gian bây giờ còn khá sớm, Tần Phong chưa thổ lộ với nguyên chủ, Dư Duyệt cũng chưa hẹn hò với Tần Phong.

Nhưng mà cũng sắp.

Chuyện đó xảy ra trong tháng này luôn.

Hôm nay là thứ tư, tiết này là tiết thể dục.

Nguyên chủ bị đám Dư Duyệt kéo đến góc khuất, sau khi xô đẩy bắt nạt một trận, thì bây giờ đang bắt cô đi mua trà sữa.

... Uống trà sữa đúng không? Ta mời các ngươi uống đủ! Khẩu vị gì cũng có!

Trong trường học cũng có cửa hàng trà sữa.

Sơ Tranh đi về phía cửa hàng trà sữa.

Khi đi ngang quan sân thể dục, cô trông thấy trên sân bóng rổ có người đang chơi bóng.

Bạn cùng lớp của nguyên chủ ở một bên khác.

Ngoài ra còn có một đám học sinh lớp 12, có lẽ không có ý định thi đại học, cho nên ở trên sân bóng rổ uổng phí thời gian.

Sơ Tranh đi qua phía bọn họ.

Bóng rổ bay ngang tới, đập xuống đất, nhanh như chớp dừng lại trước mặt Sơ Tranh.

"Ôi, vị học muội kia ơi, ném bóng rổ qua đây cái."

Bên kia có người hô lên với cô, đồng thời giang hai tay, ra hiệu Sơ Tranh ném bóng qua.

Trong trường học, màu sắc đồng phục của từng khối không giống nhau, đối phương chỉ cần nhìn đồng phục của cô, là đã biết cô đang học khối nào.

Sơ Tranh xoay người nhặt bóng rổ lên, ôm đi qua.

Người đối diện không biết Sơ Tranh muốn làm gì, kề vai sát cánh, làm mặt quỷ nhìn cô.

"Học muội, có chuyện gì không?"

Người nói chuyện chính là nam sinh bảo cô ném bóng qua, cao tầm một mét chín.

Đứng trước mặt Sơ Tranh giống như cái núi nhỏ, càng làm thân hình Sơ Tranh nổi bật lên vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.

Sơ Tranh đưa bóng rổ tới.

Đối phương giơ tay nhận lấy.

Nhưng mà Sơ Tranh không buông tay, đối phương nhíu mày, rõ ràng có chút tức giận.

"Thiếu tiền không?" Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh hỏi.

Cho mấy người tiền nha!

"A?" Nam sinh còn tưởng là mình nghe lầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.