Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 220: Vương Giả trở về (17)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh ném một lô hàng giá trị hơn trăm triệu xuống biển, tin tức này được một số người trong giới truyền ra, làm không ít người kinh ngạc đến rớt cằm.

Bọn họ không rõ rốt cuộc lô hàng này lớn đến bao nhiêu.

Nhưng chỉ mấy chữ "hơn trăm triệu" và "ném xuống biển", đã đủ làm người ta chấn động.

Đứa con gái này của Thịnh Mân vốn không được chú ý trong thế giới ngầm, lúc này nhanh chóng nhảy vào tầm mắt của đám người.

Nhưng Sơ Tranh bên kia vẫn sóng êm gió lặng, người bên ngoài nghị luận không ảnh hưởng gì đến cô.

Bên người cô luôn có vệ sĩ đi theo, khiến người ta không thăm dò ra được tình hình cụ thể.

"Thịnh Mân mất tích đã lâu như vậy, lấy tình hình của Thịnh gia bây giờ, sao cô ấy còn có nhiều tiền vậy được?"

"Không phải nói Thịnh Mân không cho con gái mình tiếp xúc với những thứ này à, sao cô ấy lại có quan hệ với Eric nhỉ?"

"Tôi nghe nói lô hàng này vốn là của Thịnh Đình... Thịnh Đình lại ngay sau khi Thịnh Mân xảy ra chuyện, lập tức dẫn người đi tự lập môn hộ, đúng là không còn chút tình nghĩa gì, tốt xấu gì Thịnh Mân cũng bồi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, có lẽ cô gái kia hận hắn lắm nên mới bỏ ra giá cao giật đồ trong tay hắn đấy."

"Cô gái kia tên là gì nhỉ?"

"Thịnh... Thịnh Sơ Tranh."

"Xuất Chinh? Tên này là tên con gái à?"

"Cái gì chứ, Sơ trong sơ tâm, Tranh trong phong tranh."

"Sơ Tranh?"

Những người này thảo luận đến trắng trợn, mà nhân vật chính trong miệng bọn họ, đang dùng vẻ mặt không chút cảm xúc đi ngang qua bọn họ.

Đây là một cái bến tàu bị bỏ hoang.

Không ít người quần áo ngăn nắp đứng bên ngoài nói chuyện phiếm, đêm hôm khuya khoắt lại tụ tập ở đây, cục diện thật sự có chút quỷ dị.

Trước bến tàu có du thuyền dừng lại, những người này đứng xếp hàng trên du thuyền.

Du thuyền chở những người này đi.

Về phần đi đâu, thì tạm thời chưa biết.

Vệ sĩ đứng bên cạnh Sơ Tranh: "Tiểu thư, chúng tôi điều tra được, tối nay người trung gian kia sẽ tới nơi này."

Sơ Tranh gật gật đầu.

Đội ngũ tiến lên khá mau chóng, rất nhanh liền đến phiên Sơ Tranh.

"Xin hãy lấy thư mời ra."

"Cô ta làm sao mà có thư mời." Một giọng nữ nói chen vào.

Sơ Tranh ghé mắt, một người phụ nữ đứng cạnh cô đang nhìn cô, cô ta mặc lễ phục cúp ngực, trang điểm tinh xảo, còn kéo theo một người phụ nữ váy đỏ.

Người váy đỏ thì Sơ Tranh biết, Trang Di.

Trang Di nhìn thấy Sơ Tranh, biểu cảm có chút cổ quái.

"Tư Tư, cậu đừng chọc thêm phiền toái nữa." Người phụ nữ kéo Trang Di tên là Tư Tư.

Trang Di vẫn tìm hai người kia, nhưng đến bây giờ cũng không liên lạc được.

Sống không thấy người, chết không thấy xác.

Cùng với lúc trước Thịnh Đình đột nhiên chất vấn cô ta, nên gần đây Trang Di đều cực kỳ an phận, cũng may là cô ta đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng bây giờ hoàn toàn không dám làm xằng bậy.

"Sao thế, tớ cũng có nói sai đâu." Tư Tư hừ lạnh một tiếng: " Cô ta làm sao mà có thư mời."

Cũng không xem hôm nay là trường hợp gì.

Một Thịnh gia không còn gì cả, thì có thể nhận được thư mời sao?

Mà bởi vì Tư Tư, nên lúc này đám người đang đứng trên du thuyền nói chuyện riêng, đều quay đầu nhìn lại.

"Thịnh Sơ Tranh, hôm nay cô muốn trà trộn vào đây làm gì?" Tư Tư không để ý đến sự ngăn cản của Trang Di, trên gương mặt trang điểm tinh xảo tràn đầy châm chọc.

Bốn phía lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.

"Cô ấy chính là Thịnh Sơ Tranh à?"

"Không biết, tôi cũng chưa từng gặp."

"Dung mạo thật xinh đẹp..."

Một số người ỷ vào lúc này ánh sáng không đủ, nên trần trụi đánh giá cô gái đứng phía trước.

Nhưng cô đứng bên cạnh vệ sĩ, nên ngăn cản được một số ánh mắt.

Những người như bọn họ đều không mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, nhưng cô lại không thèm kiêng kị, một mình mang theo cả mấy vệ sĩ.

"Sao không nói gì? Hừ, cô cất giấu loại tâm tư xấu xa, sợ người ta phát hiện ra chứ gì?" Tư Tư vòng hai tay trước ngực, giọng điệu mang vẻ châm chọc.

Nguyên chủ và người tên Tư Tư này cũng không có thù oán gì.

Nhưng không biết Trang Di nói gì với Tư Tư, mà cô ta rất không chào đón nguyên chủ.

Sơ Tranh không nói lời nào, nên Tư Tư càng nói càng hăng: "Bây giờ Thịnh gia các cô đã thành thế này, cô còn không biết xấu hổ mà đến đây, nếu tôi mà là cô, thì đã đập đầu chết cho rồi, dù sao cha cô cũng đã chết, sau này mà chọc phải người khác cũng không có ai che chở nữa..."

Ùm ——

Tư Tư thét lên chói tai rồi rơi thẳng xuống nước.

Sơ Tranh trấn định thu chân lại, khi mọi người kịp lấy lại tinh thần, thì cô đã thu hồi chân, lạnh nhạt đứng ở chỗ đó, giống như người vừa động thủ không phải cô.

Tư Tư ngụp lặn trong nước hô cứu mạng.

"Tư Tư... các anh mau mau cứu người đi!!"

Trang Di biết bơi, nhưng giờ phút này chắc chắn cô ta sẽ không xuống nước, nên chỉ hô lên với người bên cạnh.

Có một nam sinh kiểm tra thư mời nhảy xuống, cứu Tư Tư lên.

Tư Tư uống mấy ngụm nước, không có gì đáng ngại.

Tư Tư trở lại chỗ này, hai mắt như muốn phun lửa trừng mắt nhìn Sơ Tranh: "Thịnh Sơ Tranh cô muốn mưu sát tôi sao?"

Ngữ khí Sơ Tranh cực kỳ lãnh đạm: "Cô quá ồn."

Cô gái đứng giữa nơi giao nhau của ánh sáng và bóng tối, vung tay nhấc chân đều tỏa ra nét quý khí, giữa hai đầu lông mày tinh xảo ẩn ẩn chút lãnh đạm xa cách, làm cho người ta không dám tùy ý tới gần.

"Cô tiểu thư của Thịnh gia này cũng có chút tính tình nha." Quần chúng vây xem nói nhỏ với người bên cạnh.

"Dù sao cũng là con gái của Thịnh Mân, sao có thể thật sự yếu đuối thế được."

"Vậy tin tức nghe đồn đều trước kia đều là giả à?"

"Anh xem điệu bộ bây giờ đi, còn cần phải nói sao, chắc chắn là Thịnh Mân vì muốn bảo vệ con gái của mình nên thả tin tức giả ra, có lẽ là muốn làm cho người ta khó lòng phòng bị."

Toàn thân Tư Tư ướt đẫm, bị ba chữ kia của Sơ Tranh làm cho tức giận đến mức bộ ngực liên tiếp phập phồng, vốn là lễ phục cúp ngực, nên lúc này khuôn ngực mềm mại phía trước thoáng như muốn nhảy ra, cực kỳ thu hút ánh mắt người khác.

Tư Tư phát giác được ánh mắt ở bốn phía, có chút phẫn nộ chống tay xuống, dưới sự nâng đỡ của Trang Di, đứng lên.

Cô ta vừa định lý luận với Sơ Tranh, thì thấy đám người xa xa đột nhiên tách ra.

Một người đàn ông anh tuấn cao lớn bước nhanh tới.

Sắc mặt Trang Di tràn đầy vui mừng, buông Tư Tư ra đến nghênh đón.

"Đình ca."

Cô ta kéo cánh tay Thịnh Đình, như chim non nép vào người hắn.

Thịnh Đình xuất hiện, làm không ít cô gái lộ ra vẻ si mê.

Lúc này điệu bộ của Trang Di như vậy, lập tức khiến cho không ít người hâm mộ ghen ghét.

Thịnh Đình nha!

Mặc dù hắn đối với Thịnh gia có chút không có đạo nghĩa, nhưng người ta hiện tại là đối tượng được người người nịnh bợ, gặp mặt cũng phải khen ngợi vài câu.

Ánh mắt Thịnh Đình âm trầm nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh bên kia, không để ý đến hành vi của Trang Di, nhưng cũng không đẩy cô ta ra.

"Đình ca, vừa rồi chúng em gặp phải Thịnh tiểu thư." Trang Di chủ động nói.

Thịnh Đình đi đến trước mặt Sơ Tranh, giọng mang tính chất vấn: "Em đến cùng ai?"

Không có hắn cho phép, ai dám đưa thư mời cho cô?

Cho nên Thịnh Đình cảm thấy cô nhất định là tới cùng người khác.

Chuyện lần trước, Thịnh Đình đã phái người đi điều tra, nhưng hoàn toàn không tra được tiền của cô từ đâu tới.

Còn có những biến hóa gần đây của cô...

Sơ Tranh: "Mắc mớ gì tới anh."

Biểu cảm của Thịnh Đình lập tức khó coi, hắn rút cánh tay bị Trang Di kéo ra, đứa về phía Sơ Tranh: "Tranh Nhi, đi theo anh."

Giọng điệu kia không phải đang hỏi ý kiến.

Mà là mệnh lệnh.

Sơ Tranh nhìn Trang Di sắc mặt trắng bệch, đang cắn chặt cánh môi một chút.

Hốc mắt Trang Di ửng đỏ, đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, lập tức toát ra sự hận thù.

Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, mặt không cảm xúc hỏi: "Dựa vào cái gì? Anh là cái thá gì?"

Có thấy phiền không.

Một đứa rồi hai đứa mãi không dứt.

Còn không thể xử lý nữa chứ!

Phiền phức!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.