Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 187: Vương gia vạn phúc (17)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mấy ngày kế tiếp Sơ Tranh chỉ tặng đồ vào cung, còn không tiến cung nữa.

Dù sao tiến cung cũng rất phiền phức.

Còn phải leo tường nữa chứ.

Tường thật cao.

Leo rất mệt.

Cô vẫn còn là trẻ con.

Có lẽ Tiểu Quý Tử cảm kích vì Sơ Tranh đối tốt với Yến Quy, nên không keo kiệt nữa, mà truyền tin tức cho cô.

Có thái y trông nom, nên bệnh tình của Yến Quy tiến triển rất nhanh, chỉ là thân thể của hắn từ nhỏ đã không tốt, chuyện này thì không có cách nào khác.

...

Hoàng cung, ngự thư phòng.

"Bệ hạ."

Trình Tiêu một thân cung trang hoa lệ, dưới sự dẫn đường của cung nhân tiến vào trong điện, nàng ta nhún người hành lễ, giọng điệu phá lệ mềm mại đáng yêu.

Nàng ta đã không ra được, thì chỉ có thể nghĩ biện pháp để mình sống trong cung tốt hơn.

"Ái phi." Dường như tâm trạng Hoàng đế không tệ, vẫy tay gọi Trình Tiêu đi qua.

Lúc trước Trình Tiêu bị phạt gậy, nhưng sau khi thương thế lành, thì liền trở thành một vị mỹ nhân được Hoàng đế sủng ái nhất.

Bây giờ đã được phong vị, danh tiếng chính thịnh.

"Bệ hạ." Trình Tiêu thuận thế dựa sát vào ngực Hoàng đế phàn nàn: "Hôm nay đã nói cùng thần thiếp dùng bữa, sao ngài lại thất hứa."

"Ha ha ha ha, trẫm bận bịu quốc sự nên quên mất, trẫm nhận lỗi với ái phi nhé."

"Vậy không được, thần thiếp tức giận." Trình Tiêu hơi bĩu môi, vừa xinh xắn vừa đáng yêu.

"Được được được, vậy ái phi muốn gì? Nói cho trẫm biết một chút, chỉ cần trẫm có thể cho, thì đều cho ái phi."

Trình Tiêu a một tiếng: "Vài ngày trước Nhu tỷ tỷ được một chậu mẫu đơn, thần thiếp nghe nói mẫu đơn quốc sắc thiên hương, ung dung hoa quý, là hoa trung chi vương, thần thiếp cũng muốn chứng kiến cảnh mẫu đơn nở rộ, dáng vẻ phồn hoa tựa cẩm, có thể chứ?"

Hoàng đế nghe xong, tâm tình vui vẻ: "Cái này thì có gì khó, chỉ cần ái phi thích, mẫu đơn khắp thiên hạ đều sẽ xuất hiện trước mắt ái phi."

"Có thật không?"

"Đương nhiên."

"Cảm ơn bệ hạ."

Hoàng đế hạ lệnh, hoa mẫu đơn trong cả nước đều phải đưa đến hoàng đô, hoàng cung không để hết được, nên liền đặt bên ngoài cho mọi người thưởng thức.

Hoa mẫu đơn diễm lệ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy được.

Nhờ vào đó mà đám người cũng biết, bây giờ Trình Tiêu đang được sủng ái ra sao.

Chỉ vì nàng ta nói một câu muốn xem, mà Hoàng đế liền hạ lệnh.

Mẫu đơn nở rộ khắp toàn thành.

Phồn hoa tựa cẩm.

Ai có thể sánh bằng nàng ta.

...

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng một tháng, mua được một trăm ngàn gốc hải đường. 】

Sơ Tranh: "..."

Ta mua hải đường về ăn sao?

Một trăm ngàn gốc!

Để chỗ nào được chứ!

【 Tiểu tỷ tỷ, cố lên, cô có thể! Phá sản cũng phải phá ra nghệ thuật nha! 】

Mua cây là cái nghệ thuật chó má gì chứ?

【 Tiểu tỷ tỷ cố lên, cô có thể, cố lên! 】

Sơ Tranh: "..."

Ta có thể cái lông ấy!

Ta không thể!

Một trăm ngàn gốc hải đường, đừng nói số lượng lớn như vậy, trong lúc nhất thời không mua được, cho dù có mua được thì cũng phải cần thời gian để chở tới đây.

Cùng với việc ở thế giới này, hải đường rất quý hiếm, nên giá cả cực kì cao.

Chi phí chở tới đây cùng với đủ loại chi phí loạn thất bát tao cộng lại...

Đây quả nhiên là con đường tốt nhất để phá sản nha!

Vương bát đản vẫn là Vương bát đản!

Sơ Tranh bảo chưởng quỹ Tụ Viễn lâu và Cẩm Tú phường giúp mình làm.

Hai vị chưởng quỹ này quen biết không ít người, nên liên lạc được với người bán rất nhanh.

Nhưng mua được hải đường về rồi lại không có chỗ đặt...

Chuyện này làm Sơ Tranh sầu muốn chết.

Cho dù chặt ra làm củi đốt, thì Thành vương phủ cũng không chứa hết được!

Cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể để người ta đặt trên đường.

Những loại cây cối còn lại trên đường đều bị dời đi, đổi thành cây hải đường.

Dân chúng hoàng đô đều thập phần mờ mịt.

"Đây đều là cây hải đường nha?"

"Hải đường lớn như vậy, một gốc cũng đáng giá không ít tiền đâu?"

"Làm gì vậy, sắp có đại sự gì xảy ra à?"

"Ta nghe nói là vị đại tiểu thư Thành vương phủ kia làm ra."

"Thật hay giả?"

"Ta cũng chỉ nghe nói..."

"Vậy cái này cần tốn bao nhiêu tiền chứ?"

Tin tức đại tiểu thư Thành vương phủ mua hải đường đặt ở hoàng đô, cấp tốc lan truyền khắp toàn bộ hoàng đô.

Những cây mẫu đơn của bệ hạ, so với hải đường này, dường như kém cỏi hơn rất nhiều.

Đến ngay cả Trình Tiêu cũng nhận được tin tức.

Bệ hạ đưa mẫu đơn tới cho nàng ta.

Cô lại loại bỏ, trực tiếp bày hải đường ở bên ngoài...

Trình Tiêu tức giận đến mức đập vỡ một đống đồ sứ, đám cung nữ thái giám quỳ dưới đất, không dám động đậy.

Nàng ta càng nghi ngờ hơn là Sơ Tranh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

Tiền của Thành vương phủ không phải do mẫu thân nàng ta quản lý sao?

Khoảng thời gian này, Trình Tiêu không dám liên hệ cùng Thành vương phi.

Nàng ta sợ làm bệ hạ nghi ngờ, rồi làm mình lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Trình Tiêu phái người truyền tin ra ngoài.

Tin tức nhận về là mọi chuyện đều tốt.

Còn chuyện liên quan đến Sơ Tranh, thì được hồi đáp là nàng ta không cần cân nhắc những thứ này.

Trình Tiêu không thể xuất cung, cho dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể ra sức lấy lòng Hoàng đế, tranh thủ để sớm có quyền lên tiếng trước mặt Hoàng đế.

...

Thành vương phủ.

"Tiểu thư, hiện tại nhị tiểu thư đang được sủng ái, Thành vương phi bên kia..." Lục Châu lo lắng không thôi.

Hiện tại nàng lo lắng nhất không phải là chuyện tiểu thư mua cây, mà là Trình Tiêu bên kia.

"Được sủng ái thì thế nào."

Sơ Tranh chống cằm ngồi trước cửa sổ, một tay cầm bút, đang chậm chạp phác họa cái gì đó.

"Tiểu thư, nhị tiểu thư nhận được thánh sủng, nếu như nàng ta trả thù ngài thì phải làm sao bây giờ?"

Hiện tại Thành vương phi còn bị nhốt trong viện.

Nếu Trình Tiêu biết được chuyện này thì phải làm sao?

Sơ Tranh chấm chấm mực, thần sắc lãnh đạm: "Trả thù lại nàng, sợ cái gì, còn có thể chém đầu ta à?"

Lục Châu thấp thỏm: "Không thể sao?"

Trình Tiêu hiện tại là sủng phi đó.

Trong lịch sử từng có bao nhiêu Hoàng đế, vì muốn phi tử vui vẻ mà làm ra một đống chuyện hoang đường rồi?

Đừng nói chi thánh thượng của bọn họ bây giờ, còn là một bạo quân.

Sơ Tranh để bút xuống, lấy kim bài miễn tử ra.

Lục Châu chưa từng thấy kim bài miễn tử, nhưng nàng nhận biết được hai chữ miễn tử.

"Vương gia... vương gia đưa kim bài miễn tử cho ngài rồi sao?" Lục Châu kinh ngạc.

"Không có." Sơ Tranh nói: "Ta tìm được ở thư phòng."

Thành vương bị tức chết, chết nhanh như thế, sao có thời gian bàn giao hậu sự được

Nếu lúc trước nguyên chủ có kim bài miễn tử, thì sao có thể rơi vào kết cục kia chứ.

"..."

Tìm, tìm được?

Thế này cũng được sao?

Sao ngài có thể trấn định mà nói mình tìm được ở thư phòng như thế chứ?!

Cho dù Sơ Tranh không có kim bài miễn tử, thì cô cũng không sợ.

Sự cô đơn của người bất khả chiến bại không ai có thể hiểu được.

【... Tiểu tỷ tỷ, cô có thể đừng mở hình thức vô địch nữa được không, xin hãy nghiêm túc bại gia, thật lòng làm một người tốt, chúng ta phải làm người thật tốt... Không phải, làm một người tốt thật tốt! 】

"Ừ, ta rất chân thành." Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ta đi, có phải là siêu nghiêm túc luôn không.

【...】 Tin cô mới lạ.

...

"Tiểu thư, trong cung đưa đến." Lục Châu đặt một cái hộp nhỏ trước mặt Sơ Tranh.

"Ừ?" Ai đưa.

"Cung Vạn Phúc..." Lục Châu nhỏ giọng nói.

Kể từ ngày đó cứu vị vương gia này trên hồ, tiểu thư thường thường tặng đồ vào cung, nhưng nhìn tiểu thư cũng không giống như đang thích Lục vương gia...

Lục Châu thật sự cũng không hiểu nổi tiểu thư nhà mình.

Cái hộp ước chừng chỉ lớn bằng hai bàn tay của nam nhân trưởng thành, hình tròn, có ba tầng.

Sơ Tranh mở hộp ra.

Trong hộp là điểm tâm tinh xảo.

Sơ Tranh: "..."

Cô còn thiếu mấy thứ điểm tâm này à?

Sơ Tranh lấy một cái nhét vào miệng, Lục Châu nhìn thấy thì vội vàng nhắc nhở cô miệng nhỏ, đừng để nghẹn, ảnh hưởng đến hình tượng thiên kim tiểu thư.

Điểm tâm vừa vào miệng liền tan ra.

Thơm ngọt mềm mại.

Ăn ngon.

Sơ Tranh ăn mấy cái đã giải quyết hết điểm tâm trong hộp.

Kì thật cũng không có mấy cái, vì dù sao cái hộp cũng không lớn.

Tầng thứ hai là một chén bánh ngọt và đồ lạnh, ăn vào băng băng lành lạnh, nhẹ nhàng khoan khoái, ngon miệng.

Tầng thứ ba chỉ có một tờ giấy.

—— Quà cảm ơn.

Chữ viết xinh đẹp.

Từng nét bút kiêu ngạo sắc sảo, hiện lên vẻ phong mang.

Cùng với thiếu niên dịu dàng ngoan ngoãn kia có chút không hòa hợp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.