Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 144: Người giàu nhất mạt thế (9)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Dũng ca, tôi thấy chúng ta đừng nên đi từ tỉnh Z qua, tôi nghe nói bên kia zombie rất nhiều, chúng ta đi đường vòng một chút, từ tỉnh G bên này qua sẽ an toàn hơn nhiều."

Người đàn ông xăm kín tay ngậm điếu thuốc, không châm lửa, ánh mắt rơi trên bản đồ: "Nếu đi vòng từ tỉnh G qua thì tốn nhiều thời gian hơn."

"Nhưng ít ra sẽ an toàn, Dũng ca, bây giờ an toàn là chủ đạo..."

Dũng ca nhíu mày: "Vấn đề vật tư thì sao?"

"Tỉnh G là nơi sản xuất lương thực, nếu chúng ta đi qua bên kia, thì có thể tìm được vật tư."

Dũng ca trầm ngâm một lát: "Được, vậy đi từ tỉnh G qua."

Dũng ca vừa xác định rõ lộ tuyến, thì phía sau đội ngũ đã ầm ĩ một trận.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Có người chạy tới báo cáo: "Dũng ca, phía sau có người cãi vã."

"Lũ người này bị ngu à?" Dũng ca tức giận đến mức đạp một cước vào xe, cầm súng đi về phía sau.

"Làm gì, làm gì! Tất cả yên lặng cho tao!" Người bên cạnh Dũng ca đẩy đám người đang vây quanh ra, quát lớn vài tiếng ổn định cục diện.

Phái đoàn của lão đại Dũng ca đi vào: "Ồn ào cái gì? Sợ zombie không biết có người ở đây?"

"Cô ta đánh người!" Một cô gái khóc lóc cáo trạng.

Lúc này Dũng ca mới nhìn rõ người bị vây ở giữa, chính là tiểu tỷ tỷ có một cái bảo tàng, tùy thời tùy chỗ có thể moi ra tinh hạch.

Hắn lập tức bó tay toàn tập.

Bọn ngu này không có chuyện gì đi gây rối với đồ đần... Không phải, thần tài làm gì?!

Có bệnh à!

Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực đứng đấy, thần sắc lãnh đạm: "Tôi đánh cô lúc nào?"

Hinh Nhi để lộ ra vết thương trên cánh tay, điềm đạm đáng yêu lên án: "Đây chính là cô đánh!"

"Các người ai nhìn thấy?" Sơ Tranh nhìn bốn phía.

Đa phần mọi người đều nghe thấy thanh âm của Hinh Nhi nên mới xúm tới, cũng không nhìn thấy Sơ Tranh động thủ.

Lúc này Sơ Tranh lạnh mặt, nhìn qua rất không dễ trêu chọc, đám người không ai dám nói lung tung.

Chỉ có đám bạn hữu của Hinh Nhi là thập phần ra sức: "Tôi nhìn thấy, chính là cô ta đánh người!"

"Đã đánh người rồi còn lắm miệng!"

" Hinh Nhi của chúng tôi cũng không phải dễ bắt nạt đâu!"

"Mau xin lỗi Hinh Nhi của chúng tôi!"

Dũng ca cầm súng gõ gõ vào bên cạnh chiếc xe có lọng che: "Ồn ào cái gì mà ồn ào, đánh một cái thì làm sao! Cút về hết cho tao!"

Sơ Tranh: "..."

Không phải đâu người anh em! Anh đừng nói lung tung! Tôi không đánh người!

Là cô gái này đang ăn vạ! Ỷ vào dung mạo mình đẹp cũng không thể chơi thế này được!

Cô cũng không phải tên thánh phụ giả Dịch Tiếu kia!

"Tôi không đánh người!" Sơ Tranh mặt nghiêm túc.

"Người ta nói không đánh người, nghe thấy chưa?" Dũng ca tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhóm bọn họ: "Còn nhao nhao nữa thì đừng trách tao không khách khí!"

Sơ Tranh: "..." Tên đần này là do bên địch phái tới để chứng thực chuyện cô đánh người phải không?

"Các người tưởng có súng là hay lắm à? Cũng không thể bắt nạt người khác như vậy được." Đám bạn bè của Hinh Nhi lửa giận ngút trời: "Bảo cô ta xin lỗi Hinh Nhi!"

"Xin lỗi cái gì, xin lỗi cái gì." Dũng ca chĩa họng súng về phía bọn họ: "Muốn nói xin lỗi à?"

Người đối diện lập tức an tĩnh lại, lộ vẻ hoảng sợ.

"Chuyện này là thế nào?" Người đàn ông mặc quân trang từ phía sau bước tới: "Dũng ca, chúng ta đã nói, nước sông không phạm nước giếng rồi mà."

Dũng ca khiêng súng, giơ tay ra, các tiểu đệ lập tức dời súng đi.

"Người của anh vượt qua ranh giới." Dũng ca nói.

Ninh Ưu từ phía sau bước lên, ánh mắt tiếp xúc với Sơ Tranh, cả người đều chấn động một cái.

Cô... thế mà không chết?

Tại sao lại ở chỗ này?

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua người cô ta, sau lưng Ninh Ưu bỗng dưng dâng lên mồ hôi lạnh.

Nhưng mà ánh mắt kia chỉ bình tĩnh đảo qua, không có bất kỳ ý muốn dừng lại nào, giống như không quen biết cô ta.

Cô không nhớ mình nữa?

Mất trí nhớ sao?

Hay là giả vờ?

Ninh Ưu đầy bụng nghi vấn.

Người đàn ông nghe xong những chuyện xảy ra, hơi nhíu mày, nhìn về phía Sơ Tranh: "Vị tiểu thư này, cô đánh người?"

"Chứng cứ đâu?" Sơ Tranh cướp lời của xã hội đen Dũng ca, lên tiếng trước.

"Chúng tôi đều nhìn thấy!" Đám bạn bè của Hinh Nhi dồn dập mở miệng.

"Ồ, chứng cứ đâu?" Sơ Tranh thần sắc trấn định: "Các người nói nhìn thấy tức là đã nhìn thấy à? Trừ đám các người ra, thì còn có ai nhìn thấy nữa? Các người và cô ta là một bọn, hùa nhau nói xấu tôi thì tính sao?"

"Cô... cô đổi trắng thay đen!" Hinh Nhi tức giận đến nước mắt đảo quanh.

"Không có ai nhìn thấy tôi đánh người." Cô có thể làm gì tôi! Tôi cứ không thừa nhận đấy! Cho cô tức chết!

Không đúng, tôi không đánh người nha!

Có người rống lên: "Vậy có ai nhìn thấy cô không đánh người không!"

"Bây giờ là các người nói tôi đánh người, nếu cần lấy ra chứng cứ chứng minh thì phải là các người lấy."

Đám người: "..."

Mặc dù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà lại không có cách nào phản bác được.

"Hoắc đội, anh xem, đây chính là chứng cứ, sao tôi có thể tự làm mình bị thương được đúng không?" Hinh Nhi khóc lóc hướng về phía người đàn ông bày ra miệng vết thương của mình.

Hoắc đội nhìn Dũng ca đối diện khí thế hung hăng, một bộ dáng vẻ cô gái kia nói cái gì cũng đúng, cau mày nói: "Chỉ một chút xung đột nhỏ, không cần thiết phải náo loạn thành thế này, các cô về trước đi."

"Hoắc đội..."

"Trở về!"

Ninh Ưu nhanh chóng bước lên phía trước: "Đi về trước đi, Hoắc đội sẽ giải quyết."

Hinh Nhi không cam lòng trừng Sơ Tranh một cái, đi theo người khác rời đi.

Ngay tại lúc Hinh Nhi xoay người, đột nhiên lảo đảo một cái, Ninh Ưu đứng ngay cạnh Hinh Nhi, cái lảo đảo này, làm Ninh Ưu cũng bị liên đới, ngã thẳng xuống đất.

Hai người ở trước mặt nhiều người như vậy, ngã như chó gặm bùn.

Người bên cạnh đều không kịp phản ứng.

Trên mặt đất rải rác đá vụn và cành khô, cánh tay Hinh Nhi bị rạch một đường sâu, máu tươi chảy ra.

Ngay trước mặt mọi người té một cái, khó xử và đau đớn, làm Hinh Nhi chịu không nổi kích thích, không còn mặt mũi gặp người khác, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Ninh Ưu còn khá tốt, chỉ là rách một miếng da, cô ta trấn định đứng lên, dù sao cũng không phải cô ta tự ngã, có lẽ trò cười không đến trên người cô ta đâu.

Nhưng mà ở sâu trong nội tâm chắc chắn vẫn bất mãn, vì dù sao cũng mất mặt.

Sơ Tranh ngồi xuống, tiếp tục chậm rãi ăn đồ ăn.

Hoắc đội bảo người ta mang Hinh Nhi về: "Chuyện này cho dù là ai đúng ai sai, thì cũng dừng ở đây, nhưng tôi hi vọng đừng tiếp tục nảy sinh xung đột nữa, mục đích của chúng ta bây giờ là sống sót."

"Hừ." Dũng ca hừ lạnh một tiếng: "Các người đừng có vượt qua phạm vi thì sẽ không có xung đột."

Hoắc đội nhìn Sơ Tranh đang ăn một chút, cau mày rời đi.

"Cô Sơ Tranh, nếu không thì cô đến phía trước chúng tôi đi? Miễn cho có kẻ không có mắt tới tìm phiền toái?" Thần tài là để cúng bái.

"Không cần." Cô không muốn bị kẹp ở giữa, chạy cũng chạy không thoát.

"Vậy nếu cô có chuyện gì, thì cứ trực tiếp gọi tôi." Dũng ca cũng không cưỡng cầu.

...

Chờ Dũng ca đi rồi, Dịch Tiếu có chút xấu hổ: "Rất xin lỗi, cô Sơ Tranh, tôi không nghĩ tới cô ta..."

Sẽ làm ra loại chuyện này.

Sơ Tranh: "Không có lần sau."

Dịch Tiếu liên tục gật đầu.

"Cậu dùng não chút đi." Bảo ca mắng Dịch Tiếu, nếu không phải vì bọn họ từng đồng sinh cộng tử nhiều lần, thì Bảo ca đã sớm ném hắn ra rồi: "Phụ nữ chính là phiền phức."

Hạ Thành tán đồng gật đầu: "Chỉ có đàn bà và zombie là khó nuôi."

Sơ Tranh sâu kín nhìn bọn họ.

"Ngoại trừ cô Sơ Tranh." Hạ Thành lập tức nói: "Ngài là nữ thần."

Bảo ca hết nhìn đông rồi lại nhìn tây: "Tôi đi xem cái tên trong xe kia một chút."

Dịch Tiếu ngồi bên cạnh, không biết đang suy nghĩ gì.

"Cô Sơ Tranh, ngài đến xem một chút xem, hình như có chút không đúng." Bảo ca gọi Sơ Tranh.

Thẻ người tốt xảy ra vấn đề rồi?

Sơ Tranh cọ một chút đứng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.