Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 137: Người giàu nhất mạt thế (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh ngủ một giấc, sau khi thức dậy thì kiểm tra thân thể nguyên chủ thêm một lần nữa.

Vẫn không có dị năng.

Vết thương trên người cũng đã khép miệng.

Nửa năm trước, bầu trời bỗng xuất hiện dị tượng, làm tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.

Những người có thể chống đỡ đến lúc tỉnh lại thì có thể sống sót, còn không thể chống đỡ nổi thì sẽ biến thành những con zombie ngoài kia.

Trong số những người sống sót, lại có một bộ phận đã thức tỉnh dị năng, loại người này được hoan nghênh nhất trong mạt thế.

Dị năng được phân chia theo ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ, và cũng sẽ xuất hiện biến dị, ví dụ như hệ lôi, hệ băng...

Dị năng biến dị lợi hại hơn các dị năng khác rất nhiều.

Nhưng số lượng cũng cực ít.

Bị Zombie cắn hoặc cào bị thương đều sẽ lây nhiễm —— nhưng đương nhiên cũng sẽ có những tình huống đặc biệt, có người có thể chống đỡ được thì sẽ thức tỉnh dị năng.

Zombie hoạt động dựa vào thính giác và khứu giác, giai đoạn đầu, ban ngày zombie sẽ nhanh nhạy hơn ban đêm, có lẽ vì còn lưu lại một chút tập tính của con người.

Sau đó...

Ban ngày hay ban đêm đều mẹ nó giống y như nhau!

Không gian sinh tồn của con người càng ngày càng bị thu hẹp, vì đồ ăn, con người không thể không ra ngoài.

Nguyên chủ vốn di dời theo quân đội.

Khi dừng lại ở chỗ này để tìm kiếm vật tư, thì Ninh Ưu động thủ với cô.

Nguyên chủ vốn không phòng bị Ninh Ưu, nên Ninh Ưu không cần tốn nhiều sức là đã có thể đẩy cô vào trong bầy zombie.

Bây giờ có lẽ Ninh Ưu đã cầm ngọc bội đến tìm đám người kia, thành công thay thế cô...

Cái kịch bản này quả thật có chút não tàn!

Ninh Ưu là đút tiền đi cửa sau à?

"Khoan đã, mặc dù ở đây là mạt thế, nhưng chắc phải giữ lại một ít máy móc chứ, làm giám định ADN không khó mà?"

Ninh Ưu làm thế nào mà thành công thay thế được nguyên chủ?

Chuyện này tuyệt đối không khoa học!

【 Tiểu tỷ tỷ, Ninh Ưu lấy tóc của cô nha, hơn nữa còn giật rất nhiều đó, cô sờ sờ đầu thử xem có phải trọc rồi không. 】

Đến lúc trở lại căn cứ, chỉ cần đưa tóc của cô cho bọn họ, thì có thể giám định được quan hệ huyết thống rồi.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh giơ tay sờ sờ đầu, không thấy trọc mất miếng nào, mà chỉ là có chút đau.

Chó chết đã thế còn dám lấy tóc cô!

...

Sơ Tranh sửa sang lại vẻ bề ngoài, rồi ở trong phòng thử nghiệm thân thủ của mình một chút, nguyên chủ đã từng làm rất nhiều việc, hơn nữa còn học qua một số chiêu thức đơn giản, và trải qua nửa năm chạy trốn này, nên thân thể khá dẻo dai, không tính là kém lắm.

Trên hành lang thỉnh thoảng có âm thanh zombie đi lại.

Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, âm thanh bên ngoài vang lên đứt quãng, cũng không biết còn bao nhiêu con zombie.

Làm sao để ra ngoài đây.

Sơ Tranh đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời luồn qua khung cửa, chiếu rọi vào trong.

Từ sau khi mạt thế bắt đầu, thì thời tiết bỗng dưng trở nên nóng bức.

Bây giờ mới ba tháng, mà thời tiết lại giống như tiết trời đầu hạ.

Chỗ này là một cái chung cư, bây giờ cô đang ở tầng hai.

Nóng quá.

Thật nhiều zombie.

Dọa chết người rồi.

Không muốn ra ngoài.

Sơ Tranh ở trong phòng đợi hơn nửa ngày, tận đến khi Vương Giả không nhìn được nữa, phải phát nhiệm vụ cho cô.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng hai tiếng, tiêu hết năm mươi cái tinh hạch. Tinh hạch đã đưa đến túi không gian, xin chú ý kiểm tra và nhận. 】

Sơ Tranh: "..."

Tinh hạch?

Từ hai tháng trước, đã có người phát hiện ra trong đầu zombie xuất hiện một loại tinh hạch giống như đá quý.

Tác dụng của tinh hạch cũng rất nhanh được truyền ra ngoài.

Đó là có thể giúp mọi người tăng tiến dị năng.

Sau đó tinh hạch liền trở thành một loại tiền tệ lưu thông ở mạt thế.

Cô lấy ra một túi tinh hạch, tinh hạch đều là màu trắng, trong đó hiện lên những hình ảnh bất quy tắc, có chút giống kim cương.

Tinh hạch xuất hiện trong hai tháng nay đều như thế này.

Chờ sau khi zombie tiến hóa, thì hình dạng của tinh hạch cũng sẽ phát sinh biến hóa.

Sơ Tranh có chút sầu.

Bây giờ cô phải đi đâu để tiêu hết năm mươi cái tinh hạch này đây?

Để cho những con zombie bên ngoài lấy lại đồ trong đầu chúng hả?

Sơ Tranh cẩn thận mở cửa phòng, mấy con zombie nhìn rất dọa người đang du đãng trên hành lang tối mờ.

Sơ Tranh sờ lên cổ tay, những sợi dây màu đỏ như ẩn như hiện, nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay cô, giống như đứa bé đang vui đùa ầm ĩ.

...

"Bảo ca, chỗ này có an toàn không?"

Một người đàn ông gầy yếu khẩn trương nhìn bốn phía, bên cạnh hắn còn có một người con trai đeo kính, nhìn qua giống như một học sinh.

Ở ngay bên cạnh bọn họ, là một người đàn ông đầy cơ bắp đang đứng, nhìn cực kỳ dũng mãnh.

Cánh tay hắn trần trụi, âm thanh thô cứng nói: "Lúc nãy tôi đã đi xem qua, chỗ này chắc là an toàn, tối nay chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây đi, đợi ngày mai rồi nghĩ cách rời đi."

"Chúng ta còn bao nhiêu đồ ăn?"

Người đàn ông dũng mãnh hỏi một câu.

Nhưng không có người trả lời hắn.

Người đàn ông dũng mãnh quay đầu lại, ở phía cuối hành lang nơi bọn họ đang đứng có một cô gái nhỏ.

Toàn thân cô gái sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật được người ta tỉ mỉ điêu khắc ra.

Một tay cô câu lấy cái balô, ném lên trên lưng.

Vẻ mặt của cô gái không chút biểu tình, cả tư thế lẫn thần thái đều lộ ra sự lãnh khốc, không khỏi tăng thêm mấy phần đẹp trai.

Người đàn ông dũng mãnh lập tức nổi lên cảnh giác, một ngọn lửa thoáng hiện lên trong lòng bàn tay.

Mặt khác, người đàn ông kia và cậu trai nhìn qua giống như học sinh, lúc này cũng đề phòng nhìn cô.

Vừa rồi rõ ràng bọn họ đã kiểm tra kỹ bốn phía, nơi này không có zombie cũng không có vật sống, vậy cô gái này từ đâu tới?

Đã trải qua nhiều chuyện ở mạt thế nên sẽ rút được một số kinh nghiệm, có đôi khi những người nhìn như vô hại lại là người nguy hiểm nhất.

Sơ Tranh lấy balô xuống.

"Đừng nhúc nhích!" Người đàn ông dũng mãnh quát lớn một tiếng, ngọn lửa trong tay bùng cháy lên cao.

Lộ ra chút dị năng, có thể phòng ngừa chuyện chính diện giao phong, làm cho đối phương biết khó mà lui.

Nhưng cô gái đối diện chỉ hơi nghiêng đầu, rồi tiếp tục mở balo ra, cô thò tay lục lọi gì đó trong balô.

"Cô đừng nhúc nhích, nếu tiếp tục cử động thì đừng trách tôi..."

Soạt ——

Sơ Tranh kéo ra một túi tinh hạch.

Chút tia sáng cuối cùng biến mất nơi chân trời, cái bóng cô gái phản chiếu trên nền đất cũng dần dần biến mất, trong hoàn cảnh oi bức, lại yên tĩnh đến đáng sợ.

"Đổi không?" Cô gái đối diện lên tiếng.

Thanh âm mát lạnh, phá vỡ không khí oi bức, như nước đá tưới vào đáy lòng ba người đàn ông, mang đến một cảm giác mát lạnh kỳ dị.

"Đó là tinh hạch sao?" Người đàn ông gầy yếu nhỏ giọng hỏi người đàn ông dũng mãnh.

Nam nhân hơi híp mắt, đánh giá cô gái đối diện, nhẹ gật đầu.

"Nhiều như thế..." Cậu nam sinh cũng lẩm bẩm một tiếng: "Có thể để cho Bảo ca thăng cấp rồi? Cô ta muốn đổi gì với chúng ta nhỉ?"

Nói đến phía sau, cậu nam sinh có chút kích động.

Chỉ thiếu chạy qua kéo tay Sơ Tranh mà đổi luôn thôi.

"Cô ta xuất hiện quá quỷ dị, lại còn cầm theo nhiều tinh hạch như thế, cẩn thận một chút." Người đàn ông dũng mãnh trầm giọng nhắc nhở.

Tinh hạch cũng không phải trong đầu mỗi con zombie đều có.

Phần lớn zombie không có tinh hạch.

Cô nhìn qua chỉ giống như một tiểu cô nương tay trói gà không chặt, tại sao có thể có nhiều tinh hạch như vậy?

Nhiều thế này thì phải giết bao nhiêu zombie mới được chứ?

Cậu nam sinh dường như kịp phản ứng lại, không dám lên tiếng nữa.

"Cô muốn đổi gì?" Người đàn ông dũng mãnh thăm dò.

Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Mấy người có cái gì?" Bọn họ nhìn qua thật nghèo nàn, không thể đòi hỏi thứ gì cao xa được.

Người đàn ông dũng mãnh không lên tiếng, chỉ ra hiệu Sơ Tranh tự nhìn đi, đồ đạc của bọn họ đều ở chỗ này cả.

Sơ Tranh chỉ vào chiếc túi ở trên mặt đất: "Đổi cho tôi chút đồ ăn, những cái này đều cho mấy người."

Người đàn ông dũng mãnh: "..."

Ba người liếc nhìn nhau vài lần.

Có chút không thể tin vào những điều bọn họ nghe thấy.

Nhiều tinh hạch như vậy, phải đến mấy chục cái nhỉ?

Mà chỉ đổi một chút đồ ăn thôi?

Phải biết rằng, bây giờ lượng tinh hạch lưu thông vô cùng ít, cô có nhiều tinh hạch như vậy, thì có thể đổi được không ít thứ đó.

"Đổi không?" Sơ Tranh thấy bọn họ không có động tác gì thì thúc giục một tiếng.

Thời gian của cô rất gấp đó biết không!!

Cái này thì có gì mà phải cân nhắc nữa?

Đây không phải là miếng bánh từ trên trời rớt xuống à?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.