Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 117: Ác Linh lui tán (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Xe két một tiếng dừng lại, có không ít người chen chúc lên xe.

Vị trí phía sau vốn trống rỗng lúc này chật kín người ngồi, Sơ Tranh bay sang bên cạnh, tránh bị người ngồi trúng.

Vì có nhiều người nên Hạ Hàn không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể lặng lẽ ra hiệu cho Sơ Tranh, bảo cô ngồi trên người hắn.

Sơ Tranh liếc hắn một cái, quay người bay ra khỏi xe, chậm rãi bay theo bên ngoài xe.

Hạ Hàn ghé vào trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, trong lòng rất ấm áp, nhưng vì sao tiểu mỹ nhân không chịu ngồi?

Xe dừng lại ở Đào Không sơn, Đào Không sơn cũng được xem như một địa điểm nổi tiếng, hơn nữa còn có rất nhiều người đặc biệt đến đây tìm thiên sư của Đào Không sơn, nên có không ít người xuống xe ở chỗ này.

Sư huynh bím tóc dài chờ đám người đi được một đoạn, mới quay lại hỏi Hạ Hàn: "Tấm thẻ Tưởng tiên sinh đưa cho cậu đâu rồi?"

Thiếu niên rũ mắt xuống: "Sư huynh, đó là thứ Tưởng tiên sinh cho tôi."

Sư huynh bím tóc dài khẽ nhíu mày, trong lòng cân nhắc một chút, cuối cùng cũng không ác độc như những sư huynh khác: "Vậy cậu cất kỹ đi."

"Cảm ơn sư huynh." Hạ Hàn giữ chặt Sơ Tranh đang chuẩn bị đẩy sư huynh bím tóc dài.

Sư huynh bím tóc dài đi rất nhanh, Hạ Hàn lập tức rớt lại phía sau.

"Ngươi mềm lòng à?"

Hạ Hàn lắc đầu: "Không phải, ta không muốn bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của cô, vì bọn họ sẽ đối phó cô."

Sơ Tranh rút tay về, đút trong túi: "Bọn họ không đánh thắng ta."

"Ừ ừ, tiểu mỹ nhân lợi hại nhất." Hạ Hàn sùng bái một cách mù quáng, dẫn Sơ Tranh đi vào một con đường nhỏ ít người qua.

"Tiểu mỹ nhân, cô sẽ luôn đi theo ta phải không?"

"Không."

Hạ Hàn thất vọng, nhưng mà nghĩ lại ở Đào Không sơn cũng không an toàn, hắn nói: "Vậy lúc ta nghĩ đến cô, cô sẽ đến phải không?"

Sơ Tranh: "..." Ta không muốn đến cũng phải đến, có thèm cho cô chút cơ hội lựa chọn nào đâu? Thật muốn làm rơi hắn luôn cho rồi!

"Nếu ta muốn nghe thấy giọng nói của cô, thì phải làm sao mới liên hệ được với cô đây?" Hạ Hàn lại hỏi.

"Điện thoại."

"Hả? Có thể chứ?"

"Có thể."

Sơ Tranh bảo hắn lưu số của cô vào.

"Không có việc gì thì đừng nghĩ đến ta." Cô không muốn chẳng có việc gì mà bị gọi đến đâu, muốn triệu hoán thần long cũng phải gom đủ bảy viên ngọc rồng mới gọi lên được mà!

Dựa vào cái gì mà chỉ cần tên yếu gà này vừa nghĩ đến là cô phải xuất hiện chứ!

"Vì sao?"

"Không có vì sao, ngươi mà dám nghĩ lung tung, ta làm... đánh gãy chân ngươi."

Hạ Hàn: "..."

Dáng vẻ dữ dằn của tiểu mỹ nhân cũng thật đáng yêu nha.

Sơ Tranh không biết Hạ Hàn lại đang nghĩ vớ vẩn gì, mặt không biểu cảm đưa hắn trở lại núi.

Con ác quỷ kia còn đang ở trong viện của Hạ Hàn, thấy Sơ Tranh xuất hiện liền trốn nhanh như chớp.

Sơ Tranh chờ đợi trên núi hai ngày, xác định không có người đến tìm hắn gây sự, lúc này mới rời khỏi Đào Không sơn.

Cô trở lại thành phố Đông Phúc, tin tức mới nhất của thành phố dạo gần đây đều liên quan đến Tưởng tiên sinh.

Tưởng tiên sinh tự mình thừa nhận hành vi giết người, lúc này đã bị cảnh sát bắt đi điều tra.

Tưởng tiên sinh xảy ra chuyện, thì chắc chắn công ty của lão cũng xảy ra vấn đề.

Mộ Dung Dật được Tưởng tiên sinh coi trọng, những người mới nhậm chức có ai dám dùng hắn nữa.

Mộ Dung Dật ở công ty bị chèn ép đến lợi hại, hơn nữa vì chuyện Sơ Tranh hù dọa hắn, nên tinh thần vốn đã không tốt, giờ còn nhiều lần phạm sai lầm trong công việc, cuối cùng quyết định từ chức.

Sau khi từ chức, không biết Mộ Dung Dật mời ở đâu ra một đạo sĩ, đến làm phép trong nhà vài ngày.

Đạo sĩ bán cho bọn họ một đống đồ, Sơ Tranh thử đi vào nhìn một chút, chắc là một tên đạo sĩ giả.

Dù sao cô cũng không có cảm giác gì.

Tên đạo sĩ trong trí nhớ của nguyên chủ kia, có lẽ là người Mộ Dung Dật tìm được sau rất nhiều lần bị lừa.

Sơ Tranh tiếp tục chỉnh Mộ Dung Dật và Đường Y Nguyệt thêm vài lần, tên đạo sĩ kia lại được mời đến lần nữa.

Đạo sĩ không có bản lĩnh gì, nhưng hình thức bên ngoài thì rất dọa người.

"Hai người ra ngoài trước đi, ta muốn làm một mình." Đạo sĩ bày ra phong thái cao nhân.

"Được, được, đạo trưởng, ông nhất định phải bắt được con nữ quỷ này."

Mộ Dung Dật và Đường Y Nguyệt rời khỏi phòng.

Đạo sĩ kéo áo choàng trên người, phẩy phẩy chút gió.

"Nóng chết ông đây."

Bên cạnh có một cái quạt đưa qua, đạo sĩ theo bản năng nhận lấy, vẫn không quên nói lời cảm ơn: "Cảm ơn nha."

Quạt được hai lần, đạo sĩ mới cảm thấy không thích hợp.

Trong phòng này không còn ai nữa!

Cái quạt này ở đâu ra?

Lông tơ trên người đạo sĩ đều dựng đứng cả lên, hắn cứng đờ xoay người lại.

Căn phòng vừa nãy còn vắng vẻ, lúc này có một nữ sinh gương mặt mỹ lệ đang đứng.

Mà nữ sinh này, chính là nữ sinh mà người nhà này từng cho hắn xem.

Nhưng mà so với nữ sinh cười tươi như hoa trên bức ảnh, nữ sinh trước mặt này, trên khuôn mặt lạnh như băng hiện lên chút tái nhợt, bị cô nhìn, làm người ta tê dại cả da đầu.

Hắn thật sự nhìn thấy quỷ!

Má ơi!

Cứu mạng con!!

"Quỷ, quỷ..."

Sơ Tranh giơ ngón trỏ lên, đặt bên môi.

"Muốn phát tài không?"

Đạo sĩ chẳng biết vì sao lại không kêu được nữa, mô hôi lả tả chảy xuống, hai chân run càng dữ dội hơn.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt: "Ta... Ta... Ta chỉ là kẻ lừa đảo, ta không biết gì cả, oan có đầu nợ có chủ, ngươi đi tìm bọn họ đi."

"Muốn phát tài không?" Sơ Tranh lặp lại lần nữa.

Đạo sĩ: "..." Lần đầu tiên gặp quỷ hắn rất sợ hãi, nhưng cái quá trình này là sao?

Hay là trả lời sai sẽ chọc giận đến cô?

Đạo sĩ muốn chạy, nhưng kết quả lại phát hiện cửa phòng ở phía sau Sơ Tranh.

"Ta... Ta muốn." Không muốn phát tài, thì hắn đi lừa đảo làm gì.

Trước tiên cứ nghe theo nữ quỷ này đã, tìm cơ hội rồi chạy sau.

Sơ Tranh: "Cho ngươi một cơ hội phát tài."

Đạo sĩ: "..."

...

Bên ngoài phòng, Mộ Dung Dật ôm Đường Y Nguyệt an ủi.

"Chồng ơi, anh nói cô ta thật sự trở về rồi sao?"

Đôi mắt Đường Y Nguyệt hằn lên tia máu, đã nhiều ngày qua, cô ta chưa ngủ được một giấc yên ổn

Vừa nhắm mắt lại, là lập tức nhìn thấy cặp mắt trợn trừng kia.

"Không sao, không sao, không phải chúng ta đã mời đạo trưởng đến rồi sao?" Nói thì nói thế nhưng đáy lòng Mộ Dung Dật cũng không chắc lắm.

"Ông ta có làm được không?"

"Nếu như không được thì chúng ta tìm người khác lợi hại hơn."

Cạch...

Cửa phòng mở ra, đạo trưởng ăn mặc chỉnh tề, mang phong thái của cao nhân bước từ bên trong ra.

"Đạo trưởng, thế nào rồi?"

Đạo sĩ sờ chùm râu giả một cái, trầm giọng nói: "Đã làm tốt rồi, hai người yên tâm."

"Tuy nhiên..."

"Đạo trưởng, tuy nhiên cái gì?"

Đạo sĩ làm bộ đi một vòng quanh nhà: "Căn nhà này của hai người... Không tốt, không tốt, âm khí quá mức âm u, sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan phát tài..."

Đạo sĩ nói hươu nói vượn một trận.

Mộ Dung Dật liên tưởng đến công việc gần đây của mình, lập tức tin đến bảy tám phần.

Đạo sĩ nói tới đây, liền đứng dậy cáo từ, ngay cả tiền cũng không cần, còn nói là người hữu duyên, không lấy tiền.

Đạo sĩ làm một hành động như thế, Mộ Dung Dật lập tức tin hơn nhiều.

Dù sao có kẻ lừa đảo nào mà không cần tiền đâu?

Đạo sĩ rời khỏi tiểu khu, lập tức rẽ vào một cái hẻm nhỏ không người.

Hắn nhìn vào hư không: "Ta đã làm theo lời ngươi nói, tiền đâu?"

Lúc này hắn không nhìn thấy Sơ Tranh.

Từ trên không trung rơi xuống mấy cục tiền, đôi mắt đạo sĩ đáng lên, thật sự có tiền này!

Hắn vừa nhặt lên vừa lật qua lật lại xem, sau khi chắc chắn là tiền thật, thì nhanh chóng đi đến ngân hàng gửi tiền.

Chỉ có thế này mới yên tâm được, dù sao đối phương cũng là quỷ, ai mà biết là có thủ đoạn đặc biệt gì không.

Đạo sĩ trở lại con hẻm nhỏ không người lần nữa: "Sau đó làm gì nữa?"

Sơ Tranh hiện thân, cô ngồi trên bức tường thấp, rũ mắt nhìn đạo sĩ: "Tìm một căn nhà bị quỷ phá cho bọn họ ở."

"..." Đạo sĩ nói: "Bọn họ cũng không ngu, sao mà chịu mua được?"

Căn nhà bị quỷ phá đều sẽ có tin đồn truyền ra, chỉ cần nghe ngóng là biết được.

"Vậy thì đừng để bọn họ biết là quỷ phá."

Sơ Tranh biến mất trước mặt đạo sĩ.

Đạo sĩ vội vã hô một tiếng: "Ta không hại người!!"

Hắn muốn tiền chứ không muốn mạng đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.