Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 14: Thần hào công lược (14)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đi về phía trước mấy bước, liền trông thấy Diệp Trầm đang đẩy xe đạp, cô quét mắt một vòng quanh chiếc xe đạp, không nhanh không chậm đi qua: "Tặng cho cậu, không thích thì ném đi."

Vương bát đản từng nói qua, tiền đã tiêu xài cũng giống như bát nước đổ đi, tuyệt đối không thể thu hồi lại.

Muốn trở thành một cái bại gia chi tử hợp tiêu chuẩn.

Nhất định phải —— xem tiền tài như cặn bã, tiêu tiền như nước.

Người ngốc nhiều tiền chính là khác người thế đấy.

Diệp Trầm: "..."

Sơ Tranh vượt qua hắn, đi vào trong trường học.

Diệp Trầm nhíu mày, Kỷ Sơ Tranh... Đến cùng là hạng người gì?

Diệp Trầm đi theo Sơ Tranh vào trường học, hai người học ở hai tầng lầu khác biệt, lúc tách ra, Sơ Tranh đột nhiên xoay người: "Thành tích của cậu rất tốt sao?"

Diệp Trầm "..." Cô không nhìn thấy mỗi lần có kết quả thi, tên của hắn đều đứng đầu bảng sao?

"Cũng không tệ lắm."

Sơ Tranh lấy từ trong túi ra một quyển sách bài tập, loạt xoạt lật đến một trang sách nào đó: "Làm giúp tôi."

Diệp Trầm: "..." Thành tích của Kỷ Sơ Tranh...

Diệp Trầm nhớ đến bảng thành tích, hình như hoàn toàn không có tên của cô, lại nhìn tác phong của cô ở trường học, đứng hạng chót cũng không có gì lạ lắm.

"Tự làm đi."

Ở trường học không phải không có người bắt hắn làm giúp bài tập, nhưng hắn không tình nguyện, mỗi lần như thế đều bị chơi xấu, hoặc là bị đánh, dù sao hắn cũng quen rồi.

Cho nên Diệp Trầm cự tuyệt cũng xem như ngựa quen đường cũ, hơn nữa hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

"Hôm trước kiểm tra camera giám sát giúp cậu, không kịp làm."

Sơ Tranh biểu cảm phi thường nghiêm túc: "Tôi viết chữ rất chậm."

Diệp Trầm: "..." Viết chữ chậm thì có liên quan gì đến hắn! Với lại hôm trước kiểm tra giám sát, cùng hôm nay có quan hệ gì?

Diệp Trầm âm u trừng Sơ Tranh một chút.

Một tay cướp đi sách bài tập: "Khi nào nộp?"

"Lát nữa."

Diệp Trầm: "..."

Diệp Trầm và Sơ Tranh tìm một cửa hàng ở gần trường học, tranh thủ lúc chưa đến giờ vào lớp, làm bài tập cho cô.

Làm xong bài tập, Diệp Trầm lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.

"Chuyện xe đạp..." Diệp Trầm giống như đang đấu tranh tâm lý: "Là tôi đổ oan cho cô, rất xin lỗi." Thiếu niên nhanh chân rời đi, giống như sợ Sơ Tranh đuổi theo.

...

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Diệp Trầm đều có thể nhận được bài tập của đại lão Sơ Tranh.

Diệp Trầm mới đầu còn có chút khó chịu, sau đó lại có thể tâm bình khí hòa, thậm chí gặp cô lúc tan học, sẽ trực tiếp hỏi cô có bài tập hay không, để buổi tối hắn làm luôn một thể.

Sơ Tranh cũng không khách khí, toàn bộ bài tập đều giao cho Diệp Trầm.

Diệp Trầm không ngừng tự nói với mình, hắn chỉ đang nhìn xem cô muốn làm gì.

Mà bạn học trong trường đều biết, Diệp Trầm và Kỷ Sơ Tranh dạo này khá thân thiết với nhau, truyền ra không ít tin đồn, lời đồn Sơ Tranh và Mạnh Nhiên cứ như vậy biến mất.

Không thấy người ta căn bản không để ý gì tới Mạnh Nhiên sao?

Những người bắt nạt Diệp Trầm trước kia, chẳng biết cũng đã biến mất từ lúc nào.

Cho dù vụng trộm chỉnh hắn ở bên ngoài cũng không dám.

Diệp Trầm biết đây hết thảy đều là vì cô.

Thế nhưng hắn không rõ là vì cái gì.

Cô muốn từ trên người mình tìm được thứ gì?

Hắn cái gì cũng không có... Mà lại...

Bị một nữ sinh bảo bọc như thế, Diệp Trầm cảm thấy không quá dễ chịu.

Giống như mình thật nhu nhược vô năng.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hắn hiện tại...

Cho nên Diệp Trầm có chút bực bội.

Vài ngày đều không cho Sơ Tranh sắc mặt tốt.

"Tiểu Trầm, bàn số 6, đưa qua đi."

Lúc này, Diệp Trầm đang mặc quần áo làm việc, làm thêm ở một cửa hàng trà sữa.

Đây là công việc gần đây hắn mới tìm được, thời gian làm việc đúng vào giờ tan học, trong tiệm còn cung cấp bữa tối, không cần phải về nhà nhìn sắc mặt một nhà bác hắn.

"Vâng." Diệp Trầm bưng trà sữa đến bàn số 6.

Còn chưa đến gần, thân ảnh quen thuộc đã đập vào tầm mắt hắn.

Diệp Trầm giật mình.

Sao cô ấy lại tới đây?

Sơ Tranh cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, tựa hồ không chú ý đến hắn, Diệp Trầm nhìn thẻ số một chút, thần sắc lập tức hơi âm trầm.

Âm hồn bất tán.

Diệp Trầm không nói tiếng nào đem trà sữa để xuống bàn.

Sơ Tranh cũng không ngẩng đầu, giống như không quan tâm người đưa trà sữa cho cô là ai.

Diệp Trầm đứng im hai giây, thấy Sơ Tranh không có ý tứ ngẩng đầu, cánh môi hơi mấp máy, quay người tiếp tục làm việc.

Cửa hàng trà sữa làm ăn rất tốt, Diệp Trầm bận rộn bên trong, thỉnh thoảng quay đầu nhìn người bên kia, cô luôn cúi đầu nhìn điện thoại di động, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc.

Cô ấy không biết cười sao?

Trước kia... trong trí nhớ của Diệp Trầm, hình như chỉ có hình ảnh cô cùng đám đàn em kia diễu võ dương oai đi ngang qua hắn, chưa từng chú ý đến hình dáng của cô.

"Tiểu Trầm, bàn số 8." Diệp Trầm nhanh chóng hoàn hồn, đi đưa trà sữa.

Lúc đi ngang qua Sơ Tranh, hắn liếc nhìn màn hình điện thoại của cô một chút, chưa kịp thấy rõ là cái gì, đột nhiên đụng phải một người, chiếc khay trong tay nghiêng sang một bên.

Diệp Trầm không đỡ kịp, trà sữa đổ lên người vị khách bàn bên cạnh.

"Làm gì thế? Có biết làm việc không hả, không có mắt à!" Diệp Trầm nhíu mày, vừa rồi phía trước không ai, người này đột nhiên đứng dậy, rõ ràng là cố ý đụng vào.

Hắn ngước mắt nhìn người kia một chút, có chút quen mặt, một lúc lâu mới chợt nhớ ra, cái buổi tối gặp được Kỷ Sơ Tranh kia, chính là đám người này đã đánh hắn.

Ngày đó cũng là bọn chúng gây chuyện trước, đòi tiền của hắn, hôm nay lại lặp lại chiêu cũ sao?

Người bị trà sữa đổ vào kéo lấy quần áo mình: "Thằng kia, nói đi, chuyện này tính thế nào? Mày nhìn áo tao bị mày làm thành cái dạng gì đi."

"Gọi ông chủ ra đây!"

Giọng mấy người này rất lớn, nhìn qua có vẻ như là một đám thanh niên hư hỏng, làm cho khách hàng xung quanh đều có chút sợ hãi.

Ông chủ cửa hàng vội vàng chạy tới: "Có chuyện gì xảy ra?"

"Bọn họ đụng vào tôi." Diệp Trầm nói: "Cố ý."

"Ha ha, thằng nhãi này mày nói chuyện hay nhỉ? Tao cố ý đụng vào mày? Mày có ý gì đây?"

Đám người kia muốn làm ầm lên.

Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc buôn bán.

Ông chủ cửa hàng bảo Diệp Trầm xin lỗi bọn chúng.

Diệp Trầm không tình nguyện.

Mấy người kia nói không lại, trực tiếp ấn lấy Diệp Trầm đánh.

Trong lúc Diệp Trầm bị xô đẩy, hắn nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, vị trí ấy đã sớm trống không.

Trong nháy mắt đó hắn có cảm giác không thể nói nên lời.

Nắm đấm rơi trên lưng, đám người ẩu đả tùy ý cười cợt, những người vây xem thấp giọng hô...

"A!"

Nắm đấm rơi trên người Diệp Trầm đột nhiên biến mất, xung quanh đều là tiếng bước chân hỗn loạn, hắn che mũi ngồi xuống.

Một đám người xa lạ xung quanh hắn ấn lấy mấy người kia đánh.

Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, chuyển tiền bồi thường cho chủ cửa hàng.

"Chuyện này..."

Ông chủ cửa hàng lắc đầu: "Đám người kia thường xuyên gây rắc rối, là một lũ du côn lưu manh, tôi cũng biết chắc không phải Tiểu Trầm sai, nhưng chúng tôi làm nghề này, chỗ nào mà chẳng phải cúi đầu? Đúng không cô gái."

"Ừ." Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.

Chủ cửa hàng: "..."

Đến khi bọn người kia xám xịt chạy đi, đám người đến sau cũng nhanh chóng rời khỏi, bên trong cửa hàng trà sữa an tĩnh trở lại, Sơ Tranh mới đi vào.

Diệp Trầm ngồi trên mặt đất bừa bộn, giữa khe hở của ngón tay có máu nhỏ xuống.

Hắn nhìn Sơ Tranh đi tới, đỡ hắn dậy, để hắn ngồi vào vị trí của cô lúc trước.

Lúc Diệp Trầm ngồi xuống mới phát hiện, túi sách của cô vẫn đang đặt ở đó.

"Mọi người thu dọn một chút, hôm nay không buôn bán nữa." Ông chủ cửa hàng dặn dò những nhân viên vừa bị hù họa, lại đi đến bên cạnh Diệp Trầm: "Tiểu Trầm, cậu không sao chứ?"

"Ông chủ, chuyện hôm nay..."

"Không có việc gì, không có việc gì."

Có kim chủ trả tiền, ông chủ nào dám gây chuyện: "Việc hôm nay tôi tin tưởng cậu, không phải lỗi của cậu, cậu nghỉ ngơi trước đi."

Diệp Trầm nhíu mày: "Ông chủ..."

"Nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi." Ông chủ cửa hàng vội vàng rời đi.

Sơ Tranh đưa cho hắn một cái khăn tay: "Máu, lau đi."

Đây cũng quá yếu đuối rồi.

Mới đánh một chút đã chảy máu.

Đàn ông con trai yếu ớt như thế là không được! Không được! Không được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.