Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 10: Thần hào công lược (10)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Có điều chỉ trong vòng một buổi sáng, Sơ Tranh đã nghe thấy không ít người đồn rằng vì cô có người thích, nên mới trở thành như vậy.

Mà người cô thích không phải ai khác, chính là Mạnh Nhiên của lớp 12.

Mạnh Nhiên cũng chính là người nguyên chủ thích mà bị Kỷ Đồng Đồng cướp đi kia.

Khoảng thời gian hiện tại, Kỷ Đồng Đồng và Mạnh Nhiên đã có hảo cảm với nhau, đang ở giai đoạn mập mờ ám muội, ở trường học cũng có không ít người biết.

Nguyên chủ nhìn qua thì khác người, nhưng ở trước mặt Mạnh Nhiên lại ăn nói lắp bắp.

Bởi vậy, ở trong mắt bạn học, Mạnh Nhiên và Kỷ Đồng Đồng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Lúc này đột nhiên truyền ra chuyện Sơ Tranh thích Mạnh Nhiên, cô lại là chị gái của Kỷ Đồng Đồng...

Mọi người đều cảm thấy cô muốn "Hoành đao đoạt ái".

Tin đồn này lan truyền ngày càng giống như thật, cứ như cô thật sự vì Mạnh Nhiên mà thay đổi, muốn cướp người yêu của em gái mình.

Trí tưởng tượng của những người này phong phú như vậy, sao không đi làm biên kịch luôn đi?

...

Tiết thể dục buổi chiều.

Nữ sinh trong lớp đều đặc biệt kích động, đợi đến giờ lên lớp, Sơ Tranh mới biết bọn họ kích động vì cái gì.

Bởi vì tiết thể dục của bọn họ được học chung với lớp 12.

Học chung với lớp 12 cũng không có gì đặc biệt, nhưng mấu chốt là trong lớp này có Mạnh Nhiên.

Mạnh Nhiên là nam thần của trường học, được rất nhiều nữ sinh yêu thích.

Lúc vào học, đám nữ sinh xì xào bàn tán, thậm chí còn có không ít người dùng ánh mắt cổ quái nhìn Sơ Tranh.

Lớp mười hai bên kia phải chạy cự li dài, giáo viên thể dục không biết phát điên cái gì, cũng để bọn họ chạy cự li dài.

Đội ngũ hai lớp lúc đầu cách nhau một khoảng, nhưng dần dần lại xen lẫn vào nhau.

Mạnh Nhiên lớn lên đẹp trai, thân hình cũng cao ráo, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể trông thấy, thuộc về kiểu anh trai nhà bên, dương quang suất khí, đẹp trai rạng ngời.

Lúc này đang chạy cùng Kỷ Đồng Đồng.

Tục ngữ nói, nam thanh nữ tú là bắt mắt nhất.

Kỷ Đồng Đồng đứng bên cạnh Mạnh Nhiên cao lớn soái khí, dáng người nhỏ xinh, chọc người thương tiếc.

"Vương bát đản, không phải muốn ta đối phó với mấy con chó bắt nạt nguyên chủ sao? Bây giờ có thể dùng tiền đập chúng không?"

【 Tiểu tỷ tỷ vừa gọi ta là gì? 】

"Vương bát đản."

【... 】

Đây là cái kiểu xưng hô gì!

Nó là một cái hệ thống anh tuấn soái khí như vậy, tại sao lại gọi nó kiểu đó!! Nó là Vương Giả! Vương Giả đấy biết không! Không phải Vương bát đản gì hết!

"Ta hỏi ngươi đấy, hệ thống các ngươi làm việc không có chút trách nhiệm nào như thế à?"

【 Không thể! 】

Vương Giả nói xong cũng không lên tiếng nữa.

Sơ Tranh: "..."

"Kỷ Sơ Tranh, tôi thấy cô vẫn nên chết tâm đi, học trưởng Mạnh Nhiên không thích cô đâu, cứ coi như cô vì học trưởng Mạnh Nhiên mà thay đổi thì thế nào, những chuyện xấu xa cô từng làm cũng không thay đổi được, cô chỉ đang si tâm vọng tưởng mà thôi."

Giọng nói của Dương Thiến Thiến từ bên cạnh chen vào.

Sơ Tranh quay đầu dối diện với thần sắc châm chọc của Dương Thiến Thiến.

Cô mờ mịt nghĩ: Chết tâm gì? Cô phải hết hi vọng với cái gì cơ? Mấy cô gái nhỏ bây giờ nói chuyện đúng là không thể hiểu được.

... Cô rõ ràng cũng còn rất trẻ nha!! Là một đóa hoa đó! Sao lại không theo kịp suy nghĩ của các cô gái này nhỉ?

Đáy mắt Dương Thiến Thiến hiện lên một tia ám trầm, đột nhiên vươn tay, không biết là muốn đẩy cô hay muốn kéo cô.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sơ Tranh nhấc chân quét qua, đá vào mông Dương Thiến Thiến.

Dương Thiến Thiến trực tiếp ngã xuống đất với tư thế chó gặm bùn.

Sơ Tranh thu chân lại.

Hoàn mỹ!

Max điểm!

Dương Thiến Thiến ngã khiến bạn học chạy bên cạnh dồn dập dừng lại.

"Thiến Thiến cậu không sao chứ?" Kỷ Đồng Đồng xông lên trước, đỡ Dương Thiến Thiến dậy.

Dương Thiến Thiến che mông, chật vật đứng lên: "Kỷ Sơ Tranh, cô đá tôi!"

"Ồ." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cô quá ồn."

Nói xong, Sơ Tranh tiếp tục chạy về phía trước, để lại đám bạn học còn đang ngơ ngác.

Xảy ra chuyện gì?

"Kỷ Sơ Tranh!!" Dương Thiến Thiến tức đến mức thở hổn hển gào thét.

"Anh Mạnh Nhiên."

Thanh âm của Kỷ Đồng Đồng làm cho Dương Thiến Thiến lập tức thu lại biểu cảm hung ác, ủy khuất dựa vào Kỷ Đồng Đồng.

Mạnh Nhiên nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút, đáy mắt hiện lên nét cổ quái.

Kỷ Sơ Tranh tại sao lại thay đổi lớn như vậy?

Hắn tất nhiên cũng từng thấy dáng vẻ của cô khi không trang điểm, chỉ là lúc trước cô không trang điểm, tóc vẫn y nguyên rất khoa trương. Hiện tại đột nhiên khôi phục bình thường, lại làm cho người ta rửa mắt mà nhìn, khác biệt với Kỷ Đồng Đồng xinh xắn động lòng người, cô thanh nhã cao quý, không tự chủ được bị cô hấp dẫn.

"Không sao chứ?" Mạnh Nhiên rất nhanh thu hồi tầm mắt, ân cần hỏi thăm: "Sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi."

Trong lòng Dương Thiến Thiến một trận ngượng ngùng, thế nhưng trông thấy người Mạnh Nhiên nhìn là Kỷ Đồng Đồng, đáy lòng lại bắt đầu chua chát.

"Thiến Thiến cậu sao lại bị chị mình..." Kỷ Đồng Đồng cẩn thận hỏi.

"Mình mới nói có một câu, ai biết cô ta đột nhiên nổi điên cái gì." Dương Thiến Thiến ủy khuất.

"Có thể chị ấy... Tâm trạng không tốt, mình thay chị ấy xin lỗi cậu." Kỷ Đồng Đồng giải thích: "Ở nhà chị ấy cũng thường xuyên nổi nóng..."

Kỷ Đồng Đồng đúng lúc im lặng.

Cô ta nhìn Mạnh Nhiên một chút, thấy người phía sau hơi nhíu mày, hiển nhiên là không thích.

"Đồng Đồng cậu quá lương thiện, cô ta là người như vậy, cậu còn giúp cô ta nói chuyện."

"Dù sao cũng là chị mình." Kỷ Đồng Đồng bất đắc dĩ.

"Chị cái gì, cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, một chút giáo dưỡng cũng không có." Dương Thiến Thiến tức giận không thôi.

"Được rồi, đừng nói nữa." Kỷ Đồng Đồng đỡ Dương Thiến Thiến: "Mình dẫn cậu đi nghỉ ngơi."

Bởi vì chuyện này, giáo viên thể dục để mọi người hoạt động tự do.

...

Sơ Tranh ở bên cạnh sân thể dục nhìn thấy mấy tên đàn em kia của cô.

Tam Mao vẫn tay với Sơ Tranh.

Sơ Tranh đi qua, còn chưa kịp lên tiếng, Vương Giả đã bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng mười phút, tiêu hết bốn vạn tệ. 】

Sơ Tranh: "..."

Cô đang ở trường học!

Đi đâu tiêu hết bốn vạn?

Còn là mười phút!

Nói đùa cái gì vậy!

Mang đi rải sao?

Sơ Tranh bỗng nhiên nghĩ đến một nơi, nói với bọn Tam Mao: "Đi theo tôi."

"Đi chỗ nào vậy chị Sơ Tranh? Chờ chúng ta một chút..."

Bọn người Tam Mao lập tức hấp tấp đuổi theo.

Quầy bán quà vặt lúc này có không ít người, Mạnh Nhiên mời học sinh hai lớp uống nước, Kỷ Đồng Đồng đứng bên cạnh, tựa như bạch mã hoàng tử và công chúa.

"Học trưởng Mạnh Nhiên thật tốt."

"Cậu cho rằng học trưởng Mạnh Nhiên vì cậu chắc? Học trưởng người ta là vì Đồng Đồng kìa."

"Đúng đấy, học trưởng Mạnh Nhiên đối với Đồng Đồng thật tốt, chúng ta đều hâm mộ không thôi, tất cả đều vì dính ánh sáng của Đồng Đồng."

"Không có không có, các cậu đừng nói lung tung." Kỷ Đồng Đồng đỏ mặt phủ nhận, không thể nghi ngờ chính là giấu đầu lòi đuôi.

Mạnh Nhiên cũng không phản bác, thậm chí dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Kỷ Đồng Đồng.

Dương Thiến Thiến ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn hai người họ được hâm mộ, trong lòng như bị đổ cả bình giấm chua, khó chịu vô cùng.

Khi mọi người ở đây đang nói chuyện đến hăng say náo nhiệt.

Sơ Tranh đột nhiên mang theo đám tùy tùng của mình xuất hiện, bầu không khí lập tức có chút quỷ dị.

"Chị..." Kỷ Đồng Đồng vội vàng cầm nước, đưa cho cô: "Anh Mạnh Nhiên mời mọi người uống nước, chị..."

Sơ Tranh không thèm nhìn cô ta lấy một cái, mang theo người trực tiếp vòng qua bọn họ, tiến vào quầy bán quà vặt.

Thời gian của cô không nhiều.

Không hoàn thành sẽ tăng gấp bội!

Người ngốc nhiều tiền, cô cũng không thể tránh được.

"Có thể quẹt thẻ không?"

Ông chủ quầy bán quà vặt gật đầu: "Có thể nha, còn có thể Alipay, Wechat nữa ~ "

Sơ Tranh đưa thẻ qua, giọng điệu lãnh đạm: "Lấy bốn vạn."

Quầy bán quà vặt: "???"

Tam Mao: "???"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.