Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 9: Thần hào công lược (9)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thế nhưng nơi này ngoài bọn họ cũng chỉ có cây cối.

Có bệnh.

Diệp Trầm xoay người dựng xe đạp trên đất lên, khập khễnh dắt xe ra ngoài.

Sơ Tranh ném túi sách vào trong giỏ xe hắn, ném vô cùng chuẩn xác.

Diệp Trầm giật mình.

Hắn dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh tiến lên, cướp lấy xe đạp, đẩy lên phía trước vài bước rồi trực tiếp ngồi

Cô chỉa mũi chân xuống đất, quay đầu nhìn hắn: "Lên xe."

"Cô đi xuống!" Diệp Trầm tiến lên giữ lấy tay lái xe đạp, muốn kéo Sơ Tranh xuống.

"Lên xe." Sơ Tranh không nhúc nhích tí nào, thanh âm lạnh lạnh nhạt nhạt, không một chút chập chùng.

Diệp Trầm: "..."

Ngực Diệp Trầm phập phồng mấy cái.

Được!

Hắn cũng muốn xem xem cô làm sao chỉnh mình!

Những người này không phải muốn nhìn hắn bị chê cười, lấy việc bắt nạt hắn làm niềm vui sao?

Hắn chống đỡ yên sau, trực tiếp ngồi lên.

Còn cố ý dùng sức, vốn tưởng rằng cô sẽ không đứng vững, ai ngờ chiếc xe một chút lắc lư cũng không có.

Một giây sau xe đạp liền phóng như bay ra ngoài.

Diệp Trầm theo bản năng giữ chặt áo khoác của cô.

Trên người thiếu nữ có hương thơm, giống như mùi hương hoa cỏ thơm ngát phả vào mặt hắn...

Trường học càng lúc càng gần, lòng bàn tay Diệp Trầm dần dần có mồ hôi.

Nữ sinh đạp xe rất ổn định, vạt áo bị gió thổi bay lên, nhanh chóng xuyên qua dòng người tấp nập.

Học sinh bốn phía ồn ào ghé mắt nhìn.

Kít ——

Xe đột nhiên dừng lại.

Mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh ngồi xổm bên đường, đồng phục trên người xiêu xiêu vẹo vẹo, bọn họ ngồi xổm ở đó, bầu không khí nhìn qua có chút kỳ quái.

Đám người này không phải ai khác.

Chính là đám người Tam Mao.

Sơ Tranh dừng lại, hướng về phía bên kia hô một tiếng: "Tam Mao."

Một nam sinh trong đó nhìn sang bên này, cái đầu tiên trông thấy chính là Diệp Trầm ngồi phía sau, Diệp Trầm thì hắn biết, chỉ là...

Người đang chở Diệp Trầm là ai?

Chưa từng thấy qua nha.

Từ từ... Giọng nói vừa rồi hình như có chút quen tai?

Khuôn mặt xa lạ... Cũng không phải rất xa lại, dường như có chút quen thuộc.

"Chị Sơ Tranh?" Tam Mao thử kêu một tiếng, trong lòng đủ các loại ngọa tào.

"Chuyện tôi bảo các cậu xử lý, đã làm xong chưa?"

"A!" Tam Mao la to một tiếng, làm cho không ít người đến vây xem, nhưng e ngại hình tượng của bọn họ, nên không dám tới gần, đều lần lượt lui ra xa.

Ngược lại Sơ Tranh và Diệp Trầm lại bị người ta chỉ trỏ.

"Đây không phải Diệp Trầm của lớp 7 sao?"

"Người chở hắn là ai nhỉ?"

"Chưa từng thấy qua... Dáng dấp thật xinh đẹp, cũng học trường của chúng ta sao?"

Bởi vì Sơ Tranh không mặc đồng phục, bộ dáng lại thay đổi hoàn toàn, nên mọi người cũng không biết có phải học sinh trong trường hay không.

Tam Mao lảo đảo tiến lên, biểu cảm giống như nhìn thấy quỷ: "... Sơ, chị Sơ Tranh?"

Đây là chị Sơ Tranh của hắn sao?

Mấy người khác cũng mang một vẻ mặt kinh ngạc không thôi.

Mới có một ngày không gặp thôi mà, vì sao lại biến thành bộ dáng này?!

"Đang hỏi cậu đấy."

Giọng điệu này mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng thanh âm đúng là không sai.

Chính là chị Sơ Tranh của bọn họ.

Tam Mao vội vàng nói: "Chị Sơ Tranh yên tâm, một giọt cũng không lãng phí, một bộ quần áo cũng không giữ lại."

Nói xong, Tam Mao lại có chút lo lắng: "Chị Sơ Tranh, bọn chúng có thể trả thù không?"

"Bọn chúng không có cơ hội."

"..."

Có ý gì?

Còn có vì sao Diệp Trầm lại ngồi sau xe chị Sơ Tranh?

"Về sau nếu có ai dùng tiền thuê các cậu làm gì, nhớ đến báo với tôi, tôi cho các cậu gấp ba."

Thổ hào Sơ Tranh ném lại câu nói này, chở Diệp Trầm tiến vào trường học.

Tam Mao: "..."

Hắn nhìn người anh em bên cạnh: "Người vừa rồi tao thấy chính là Diệp Trầm hả?"

Anh em bên cạnh: "Vừa rồi tao nhìn thấy chính là chị Sơ Tranh sao?"

Bọn họ rất nhanh liền phát hiện, chị Sơ Tranh mà bọn họ biết hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.

Bọn người Hoàng ca mấy ngày sau liền bị bắt vào tù, ít nhất phải mấy năm mới được thả ra.

Lúc ấy bọn Tam Mao mới biết được, Sơ Tranh nói bọn họ không có cơ hội là có ý gì, cô tốt xấu gì cũng kế thừa ký ức của nguyên chủ, lợi dụng chuyện sẽ phát sinh về sau, giải quyết một Hoàng ca là quá dễ dàng.

Đương nhiên đây là nói sau.

...

Diệp Trầm học lớp mười hai, không học cùng một tòa nhà với Sơ Tranh, Sơ Tranh ném hắn ở dưới lầu, cưỡi xe đạp rời đi.

Diệp Trầm: "..."

Xe đạp của hắn!!

Của hắn!!

Sơ Tranh sau đó mới phản ứng được, nhưng cô lười biếng đưa trở về, đợi lần sau gặp hắn thì trả lại.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô như vậy sẽ bị xem là một người xấu! 】

Sơ Tranh mặt mày nghiêm túc đáp: "Ta sẽ cố gắng làm một người tốt!"

【... 】 Nó cảm thấy nhiệm vụ này có chút hão huyền là thế nào a.

Còn chưa tới giờ tự học, trong phòng học, học sinh đùa giỡn, nói chuyện, chép bài tập, vô cùng náo nhiệt.

Sơ Tranh bước vào lớp, toàn bộ phòng học bỗng trở nên yên lặng.

Một lát sau tiếng bàn luận xôn xao vang lên.

"Tìm ai thế nhỉ?"

"Không biết, không mặc đồng phục... Chắc không phải học sinh trường chúng ta?"

"Thật xinh đẹp."

"Mỹ nữ cậu tìm ai thế?"

Sơ Tranh mặt không đổi sắc bước vào phòng học, đi đến vị trí cuối cùng bên trên, nhét túi sách vào ngăn bàn.

"..."

Lớp học so với khi cô vừa đến còn yên tĩnh hơn.

Kia là...

Vị trí của học sinh bất lương Kỷ Sơ Tranh!!

Cô ấy tại sao lại ngồi chỗ đó?

Lại nói, túi sách vừa rồi cô mang hình như có chút quen thuộc, chiều cao cũng ngang bằng Kỷ Sơ Tranh, chỉ có kiểu tóc và quần áo...

Kỷ Đồng Đồng và Dương Thiến Thiến cùng nhau bước vào, thấy tất cả mọi người trong phòng học đều nhìn về phía nữ sinh trong góc.

Dương Thiến Thiến nhận ra Sơ Tranh, túm tay Kỷ Đồng Đồng: "Đồng Đồng, Kỷ Sơ Tranh đang làm cái gì thế?"

Người quái dị không làm cho tốt, đột nhiên lại khôi phục bình thường.

"... Có thể chị ấy muốn thay đổi phong cách." Lúc Kỷ Đồng Đồng nói lời này, trong lòng oán hận không thôi.

"Kỷ Sơ Tranh sao?"

"Thật sự là Kỷ Sơ Tranh?."

"Trời ạ, cô ấy bị cái gì kích thích sao?"

"Kỷ Sơ Tranh như thế này đúng là rất xinh đẹp, so với Kỷ Đồng Đồng cũng không hề thua kém nha." Người nói ra lời này có lẽ không thích Kỷ Đồng Đồng.

Nhưng Sơ Tranh xinh đẹp bọn họ không có cách nào phủ nhận.

Kỷ Đồng Đồng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.

Vừa đúng lúc chuông vào học vang lên, Kỷ Đồng Đồng nhanh chóng kéo Dương Thiến Thiến về chỗ ngồi.

Chủ nhiệm lớp theo tiếng chuông bước phòng học, trong tay cầm theo bảng điểm khảo hạch hàng tháng.

"Bài thi lần này, bạn học Kỷ Đồng Đồng làm rất tốt, hạng nhất toàn khối."

Chủ nhiệm lớp vẻ mặt ôn hòa khen ngợi Kỷ Đồng Đồng.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của bạn học, tâm trạng Kỷ Đồng Đồng cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp một chút.

"Còn một số bạn học, cả ngày không lo học tập cho tốt, chỉ biết trốn học đánh nhau, thành tích đúng là không dám nhìn..."

Một số bạn học này, đương nhiên là ám chỉ Sơ Tranh.

Chủ nhiệm lớp nói xong lại cảm thấy không thích hợp, nhìn chằm chằm Sơ Tranh bên kia: "Vị bạn học kia, em là ai?"

Sơ Tranh đứng dậy: "Kỷ Sơ Tranh."

Chủ nhiệm lớp: "..."

Chủ nhiệm lớp dùng ánh mắt quỷ dị dò xét cô một lần.

Người này...

Kỷ Sơ Tranh?

Giả a!

Nhưng giọng nói quả thật rất giống.

Chủ nhiệm lớp phỏng chừng bị làm mơ hồ, mắng cũng đã quên, cho cô ngồi xuống, bắt đầu giảng bài thi.

Thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn Sơ Tranh, thấp giọng thảo luận, hoặc là truyền giấy.

"Đồng Đồng, Kỷ Sơ Tranh có phải trúng tà không?" Dương Thiến Thiến thừa lúc chủ nhiệm lớp xoay người, ghé vào bên tai Kỷ Đồng Đồng nói nhỏ.

Bút xẹt qua trên giấy vẽ nên một đường dài, Kỷ Đồng Đồng cười nói: "Cậu đừng nói lung tung, chị mình sao lại trúng tà."

"Cậu xem, bộ dạng cô ta như vậy, không phải trúng tà tại sao đột nhiên thay đổi cách ăn mặc?"

"Chuyện này..." Kỷ Đồng Đồng mặt đầy vẻ khó xử: "Đừng nói nữa, nghe thầy giáo giảng bài đi."

"Cậu biết chuyện gì phải không?" Dương Thiến Thiến nhìn mặt Kỷ Đồng Đồng như vậy, lập tức truy hỏi.

Kỷ Đồng Đồng lắc đầu.

"Chúng ta có quan hệ gì, cậu mau nói đi, cô ta rốt cuộc bị làm sao?"

"Không có gì đâu..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.