Trời Không Tác Thành

Chương 22: Tùy ý đánh hắn bảy phần là được




Edit & Beta: Pianvy Kim –

Năm Chiêu Trữ thứ hai, mùng bảy tháng giêng, ánh trời ban trưa.

Gia tộc, trọng thần bên Chiêu Trữ đế cùng Chiêu Tương đế quân gồm hơn sáu mươi người, tập hợp lại trong điện hành cung Thượng Lâm uyển, tổ chức lễ nghi hoan nghênh sứ đoàn Trà Mai quốc.

Trà Mai là một quốc gia hải đảo, cách Đại Chu ngàn khơi, từng có giao hảo với tiền triều.

Giai đoạn cuối tiền triều, thế lực các nơi tranh giành chiến loạn, lại thêm địch nhân Thổ Cốc Khế phía bắc, khiến cho tiền triều đi đến diệt vong, minh ước của Trà Mai cùng tiền triều chỉ còn là tờ giấy rỗng tuếch.

Năm năm trước, Đại Chu lập quốc, Võ Đức đế cố công chỉnh đốn nội loạn, bình ổn đất nước, khai phá đất hoang, đưa nhân dân trở lại sinh hoạt bình thường, gác lại việc giao hảo với ngoại quốc.

Sau bảy năm nghỉ ngơi lại sức, nhận thấy dân sinh phát triển tốt đẹp, Chiêu Trữ đế muốn lập giao thương trên biển, nhưng lại đụng phải Trà Mai quốc luôn gây khó dễ.

Để thuyền buôn không bị cản trở, Chiêu Ninh đế, Chiêu Trữ đế quân, Tín vương Triệu Triệt suy nghĩ đắn đo, mất một năm mới đi đến quyết định lập minh ước với Trà Mai quốc.

Cuối hè năm ngoái, Tuế Hành Chu cùng những quan viên khác trong Hồng Lư tự đến Nguyên thành gần biển, chính là vì để nghênh đón sứ đoàn nước họ vào kinh.

Triệu Kiều không quá hứng thú đến chính trị, nghe nửa hiểu nửa không, hơn nữa đêm qua ngủ không ngon, cho nên lễ quan đọc chưa hết bài thơ tiếp khách, nàng đã không nhịn được mơ màng, thừa dịp lẫn vào đám đông cho đủ số.

Cũng may nàng không có vai trò gì lớn, vốn đến đây cho đẹp đội hình. Cả quá trình chỉ cần giữ mặt luôn tươi cười, người ta làm sao mình làm vậy, không mắc lỗi thì sẽ không bị chú ý.

Cứ thế mà trải qua một quốc lễ tiếp khách rườm rà kéo dài hết buổi trưa.

Giờ Ngọ (11h trưa – 1h chiều), Ngọc Đường điện, quốc yến.

Tiếng sáo trúc vừa cất lên, không khí trang nghiêm trịnh trọng liền biến mất.

Sau ba tuần rượu, hai bên chủ khách cảm tạ lẫn nhau, lại thêm vài câu xã giao mong đợi hiệp ước giao hảo thế nào xong, cuối cùng mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

Triệu Vị cầm ly rượu khẽ nghiêng người về phía Triệu Kiều, giữa tiếng đàn ca thấp giọng nói: “Sáng nay đệ lo muốn chết, cứ sợ tỷ đứng ngáy to một cái là tiêu đời!”

“Ta là chim ngủ đứng chắc? Làm gì có ai ngủ.” Triệu Kiều cười khẽ liếc xéo hắn, cầm đôi đũa ngà voi khảm bạc trên bàn lên, “Sáng nay uống mỗi một chén nước, đói hoa cả mắt.”

Nói xong, nàng tùy ý giương mắt nhìn bốn phía, lúc này mới giật mình nhận ra bàn của Hạ Uyên ở ngay bên trái mình.

Bốn mắt đụng nhau, chớp một cái, Hạ Uyên bình tĩnh mở miệng: “Không phải ta khó khăn gì, nhưng mà…”

“Ta biết rồi!” Triều Kiều lúng túng ngắt lời hắn, trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi, kẻ nào xếp chỗ đúng là muốn ăn đòn.

Đàn hát xong một bài, Chiêu Tương đế quân trên ghế chủ tọa ra hiệu cho Tuế Hành Chu cùng cửu nghị lệnh ra ngoài, giới thiệu đôi bên. (*)

Đại Chu cùng Trà Mai bất đồng ngôn ngữ, đành phải dựa vào cửu nghị lệnh dịch nghĩa, khiến cho việc đơn giản như giới thiệu cũng trở nên dài dòng.

Thứ tự giới thiệu từ trên xuống, Triệu Kiều ngồi trên ghế ngọc dưới thềm chính giữa phía trái, việc giới thiệu còn lâu mới tới lượt nàng, nên chỉ có thể đoan trang ngồi vững nặn một nụ cười trên mặt.

Hạ Uyên ngồi cách nàng chỉ nửa cánh tay, trong bụng nàng rất khó chịu, đành phải cố gắng nhìn về phía trước.

Đối diện nàng là các sứ giả của Trà Mai, cùng số ghế với nàng là một tên công tử mặt mày trắng trẻo, quần áo hoa lệ.

Triệu Kiều vài lần nhíu mày, vài lần mím môi, cuối cùng hít sâu một hơi, cắn răng nhắm mắt.

*****

Sau khi yến tiệc kết thúc, Triệu Kiều nhanh chóng chạy vượt qua Hạ Uyên, đuổi tới bên cạnh Tuế Hành Chu.

“Hành Chu huynh, khi nãy lúc huynh giới thiệu, có nhớ vị tiểu công tử mặt trắng kia là ai không?” Triệu Kiều hôm nay không tập trung, cho nên không nhớ rõ.

Tuế Hành Chu khó hiểu nhướn mày: “Em trai của hoàng hậu Trà Mai quốc, coi như là một tiểu quốc cữu đi. Hắn làm sao?”

“Hắn… Bỏ đi, nói việc này với huynh cũng vô dụng. Đa tạ.” Triệu Kiều lại nhanh chân hướng về phía trước, liên tiếp vượt qua mấy người.

Nàng tính tình hấp tấp, chỉ nghĩ đến việc tìm đế quân cùng bệ hạ để hỏi thăm, hoàn toàn không để ý đến ai đó sau lưng ánh mắt phức tạp.

Chiêu Ninh đế Triệu Nhứ đang thảo luận với nhị hoàng tử Trà Mai quốc thông qua cửu nghị lệnh.

Đế quân Tô Phóng làm như việc không liên quan mình, thảnh thơi bước sau lưng nàng hai bước.

Dư quang thoáng thấy Triệu Kiều đuổi tới, Tô Phóng cười hỏi: “A Kiều có việc sao?”

Triệu Kiều trịnh trọng gật đầu.

Mặc dù hai người mang thân phận quân thần, nhưng Triệu Kiều là đường muội của Triệu Nhứ, thấy nàng có vẻ gấp gáp, Tô Phóng khẽ liếc mắt ra hiệu cho hộ vệ lui đi, ra hiệu cho A Kiều đến nói.

Triệu Kiều bước song song với Tô Phóng, cố ý đi chậm lại.

Xác định hai người đằng trước không nghe thấy, nàng mới cẩn thận thì thầm.

“Đế quân bệ hạ, tên nhãn tặc tiểu quốc cữu Trà Mai quốc kia nhìn chằm chằm ta cười dâm dục… Hừ, ta có thể giải quyết hắn không?”

Tô Phóng kinh ngạc liếc qua, hạ thấp giọng đáp: “Sao? Muội mới nói…”

“Tiệc yến lúc trưa, hắn ăn một miếng, lại nhìn chằm chằm vào ta một lần! Còn dám cười vô cùng hạ lưu!” Triệu Kiều nghiến răng, cố nén xúc động muốn chửi bậy.

Tô Phóng yên lặng một lát, nhẹ giọng cười nói: “Lấy tính tình của muội, có thể chịu đựng hết buổi tiệc còn biết gặp ta xin chỉ thị, đúng là rất biết suy tính cho đại thể. Có điều hiệp ước giữa hai nước không đơn giản, nếu trực tiếp đáp trả thì không thích hợp.”

Triệu Kiều khẽ cắn môi, thở dài một hơi: “Được rồi, ta nhịn.”

“Trực tiếp giải quyết có hại đại cục, nhưng chỉnh hắn một chút thì có thể,” Tô Phóng cười mỉm, trong mắt chứa hàm ý, “Ta nhớ Triệu Vị từng kể nó phát minh ra Thủy Liên Châu, vô cùng dũng mãnh, bách phát bách trúng?”

Thủy Liên Châu trong dân gian gọi là “Thần Cơ”.

Vì chi phí đạn dược quá đắt đỏ, nên chỉ được sử dụng phổ biến trong thời tiền triều, vào giai đoạn cường thịnh nhất.

Bây giờ Đại Chu đã vực dậy sau chiến tranh, muốn đốc thúc chế tạo Thần Cơ trong truyền thuyết nhưng không thành công, liền mời Triệu Vị vốn yêu thích nghiên cứu súng đạn đến trợ lực, mở một xưởng nhỏ tỉ mỉ chế ra hơn mười cái, rất nhiều người đều là tai nghe mắt chưa thấy.

Biết Triệu Kiều ham vui, Triệu Vị mỗi lần có cải tiến liền cùng nàng đi thử, hai năm này tỷ đệ họ không ít lần mang Thủy Liên Châu ra ngoài săn bắn.

Triệu Kiều không biết vì sao Tô Phóng lại nhắc đến nó: “Cái này cũng không phải bí mật gì, ta bình thường chỉ lấy để săn mấy con thú nhỏ cho vui mà thôi. Đế quân bệ hạ, ý ngài là?”

“A Kiều, sau khi tham quan trân cầm quán là tổ chức đi săn,” Tô Phóng khẽ nhếch môi, tay chắp sau lưng, mắt nhìn về trước chậm rãi nói, “Sứ đoàn Trà Mai cũng mang chút súng đạn, gọi là Cung Trình, chẳng qua chỉ muốn khoe mẽ, đồng thời thăm dò thực lực Đại Chu chúng ta. Muội xem xét mà làm.”

Gió phất vạt áo triều phục, trong đen ngoài đỏ, uy nghi lẫm liệt.

“Để bọn hắn biết, nhị cô nương Tín vương phủ chúng ta dù xinh đẹp, cũng không thể tùy tiện khi dễ.”

Triệu Kiều vừa nghe liền rõ ràng, cười tươi như hoa: “Thần tuân lệnh, nhất định không làm nhục sứ mệnh, vấy bẩn quốc uy.”

“Đừng nói vậy, đế quân bệ hạ chưa từng ban khẩu dụ cho ai.” Tô Phóng mỉm cười nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên nghi hoặc, “Năm ngoái bệ hạ không phải đã ban thưởng cho muội viên ngọc long bội sao? Sao giờ vẫn đeo tường vân bội?”

Triệu Kiều nghẹn họng, cúi đầu đáp: “Ta đổi với Hạ Uyên, vốn nghĩ lúc cần sẽ gọi hắn lấy lại.”

“Ai, chuyện của hắn, bệ hạ có thời gian sẽ cùng ngươi nói chuyện sau.” Tô Phóng khẽ thở dài, tạm đem việc này bỏ qua.

*****

Sau buổi tham quan trân cầm quán, di chuyển đến bãi săn thì cũng đến giờ Thân (3-5h chiều).

Bốn phía dựng đài cao bằng gấm, vây quanh một bãi đất trống để tỉ thí.

Mọi người lần lượt đi vào đài gấm, nhị hoàng tử Trà Mai đột nhiên cho cửu nghị lệnh thay mình chuyển lời đến Chiêu Ninh đế.

Trà Mai cửu nghị lệnh mang giọng điệu địa phương cứng nhắc nói: “Nhị hoàng tử gửi lời, vốn chỉ luận bàn võ thuật, cho nên dùng kiếm trúc, đao gỗ là được, dĩ hòa vi quý.”

Cũng không phải yêu cầu quá đáng, Chiêu Ninh đế tất nhiên đồng ý. Vừa mới gật đầu, nhìn thấy  người tỉ võ bên Trà Mai, sắc mặt nàng lập tức hơi trầm xuống.

Người kia, chỉ là một tiểu quốc cữu nhiều lắm 15, 16 tuổi.

Triệu Nhứ tuy từ thái tử lên đến ngôi vua, nhưng thuở nhỏ cũng theo nghiệp binh, làm tướng soái cầm kiếm giục ngựa chinh chiến trên sa trường.

Chỉ trong chốc lát nàng liền nhận ra, đứa nhỏ tiểu quốc cữu kia quen an nhàn sung sướng, tuổi chưa đầy hai mươi, máu tanh mưa máu gì cũng chưa từng thấy.

Thân phận nó dù sao cũng là tiểu quốc cữu, nếu Đại Chu cho một người xuất thân không đủ quý giá ra ứng chiến, vậy chẳng khác nào khinh thường đối phương, khiến người ta mượn cớ gây sự.

Nhưng nếu phái một người có địa vị trong triều ra đối chiến, vậy thì chẳng khác gì “lấy dao mổ trâu giết gà”, hạ thấp quốc uy. (**) 

Khi quan tư lễ hô “Mời tiểu quốc cữu Trà Mai quốc tỷ thí võ nghệ với cao thủ Đại Chu chúng ta”, đại đa số người trong lều gấm lập tức nhận ra đối phương không có ý tốt.

Những người vừa võ nghệ xuất chúng, vừa mang thân phận cao quý, vừa không đang làm việc cho triều đình đang ở đây, đều đã quá tuổi rồi.

Đối phương cố ý đưa nan đề cho Chiêu Ninh đế, không rõ ý đồ.

Ngay khi Chiêu Ninh đế cùng đế quân nhíu mày suy nghĩ, Hạ Uyên đang định tiến vào lều gấm lập tức thu hồi bước chân, đi xuống sân.

“Hai vị bệ hạ,” Hạ Uyên bình tĩnh chắp tay, “Phong Nam Hạ thị Hạ Uyên, kính mong được ứng chiến.”

Thương thế hắn đã khôi phục bảy tám phần, bây giờ vẫn trong thời gian hưu mộc để dưỡng thương, không mang thân phận quan nhân.

Xuất thân công tử thế gia, không bị chức vụ ảnh hưởng, hơn nữa thân thủ hắn thế nào, hai vị bệ hạ là người rõ ràng nhất.

Mấy năm gần đây, những kẻ thực sự giao thủ cùng hắn, phần lớn đều là thích khách.

Mà nói một cách khoa trương, những kẻ ấy, mộ đã xanh cỏ cả rồi.

Bất kể từ phương diện nào suy nghĩ, đúng là chẳng ai thích hợp hơn hắn nữa.

Chiêu Ninh đế cùng đế quân liếc nhìn nhau, cười đáp: “Chuẩn.”

Quan tư lễ lần nữa hô tin tức mới đến các lều, những người bên Đại Chu lập tức vỗ tay cười lớn khen ngợi.

Triệu Kiều cùng Mộc gia cô nương Mộc Tễ Tình ở lều cách vách đang cùng dựa lên lan can, lo lắng thay cho bệ hạ, nghe thấy Hạ Uyên sẽ ra ứng chiến, tâm tình liền nới lỏng không ít.

Mộc Tễ Tình đập nắm tay lên đầu Hạ Uyên đang dùng sức vẫy chào khán giả, tự hào cười nhỏ: “Thất thúc đừng giết người không chớp mắt nha! Tùy ý đánh hắn bảy phần nội thương là được, để lại chút mặt mũi cho người ta!”

Mộc gia cùng Hạ gia có quan hệ thông gia, mặc dù Mộc Tễ Tình tuổi tác gần bằng Triệu Kiều, nhưng bối phận lại là cháu Hạ Uyên.

“Gì mà giết người không chớp mắt, không cần kiêu ngạo vậy a?” Triệu Kiều cười nhẹ vỗ trán nàng.

Nói xong, trong lòng nàng bồn chồn: Bị thương còn chưa khỏi hẳn, huênh hoang cái gì chứ!


(*) Cửu nghị lệnh 九议令: ban đầu mình tưởng nó là một cuốn danh sách có tên người tham dự, sau đó lại nghĩ nó là từ điển, cuối cùng nghĩ nó như chức quan của thông dịch viên. Mình có hỏi qua bạn người Trung nhưng bạn ấy cũng hơi mù mờ về cái này, nên mọi người cứ hiểu theo nghĩa thông dịch viên nhé.

(**) “Hạ thấp quốc uy”: Trong bản gốc, câu này được đóng ngoặc kép, khi edit mình có thêm “lấy dao mổ trâu giết gà” để làm rõ nghĩa của tác giả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.