Du Hồn Tiểu Thư

Chương 49: C49: Ôm Một Cái




C

hương 45: Ôm một cái

Buổi chiều, Lãng Tinh Thần đến luật sở đón Tô Mạt Mạt về nhà, Tô Mạt Mạt thấy thạch cao trên cánh tay của cô được tháo xuống, vui vẻ nói: "lành rồi hả?"

"Quỷ y nói vết thương của tôi không sao rồi nên tháo thạch cao."

"Mai là cuối tuần, tối này chúng ta đi ăn lẩu chúng mừng ha?"

Lãng Tinh Thần vui vẻ đồng ý, hai người cùng đi siêu thị mua nguyên liệu, được sự đồng ý của Tô Mạt Mạt, Lãng Tinh Thần nhập vào thân thể của nàng, đẩy theo xe hàng giúp Tô Mạt Mạt lựa chọn nguyên liệu nấu lẩu.

Tô Mạt Mạt yêu thích ẩm thực ra sao, Lãng Tinh Thần biết rõ như lòng bàn tay, chọn món đều là nàng thích ăn nhất.

Thật ra, hai người sống cùng lâu rồi, Lãng Tinh Thần sẽ ở trong những lúc vô tình biểu hiện ra sự hiểu biết của cô đối với Tô Mạt Mạt, hai người sớm đã phát hiện ra chuyện này nhưng Tô Mạt Mạt lại không có chút manh nào để tìm hiểu sâu.

Nhưng Lãng Tinh Thần có thuật đọc tâm, hơn nữa Tô Mạt Mạt đã nhiều lần thử tìm kiếm cô trong trí nhớ nhưng đều vô dụng, dần dà Tô Mạt Mạt cũng chấp nhận sự thật này.

Lãng Tinh Thần điều khiển thân thể của Tô Mạt Mạt cẩn thận lựa chọn nguyên liệu, Tô Mạt Mạt tranh thủ thuật lại những gì đã xảy ra hôm nay với cô.

Nghe tới đoạn Tô Mạt Mạt đề nghị người nhà Tôn Đình Nam dẫn hắn đi giám định tinh thần, Tô Mạt Mạt cảm giác được bàn tay đang cầm lốc sữa chua của Lãng Tinh Thần hơi khựng lại.

Tô Mạt Mạt biết nội tâm của Lãng Tinh Thần kháng cự chuyện này nên uyển chuyển chuyển đề tài.

Về đến nhà cơm nước xong xuôi, không có chuyện cần làm nên Lãng Tinh Thần nhờ Tô Mạt Mạt lấy ra quyển sách vừa mua, đặt trên bàn giúp cô sau đó yên lặng đọc.

Bàn ăn và sofa phòng khách vốn có chút khoảng cách, khu vực Tô Mạt Mạt hay dùng là ở sofa. 

Cảm nhận được đối phương đang tránh né mình, Tô Mạt Mạt cầm theo quyển sách đi tới bàn ăn, ngồi đối diện Lãng Tinh Thần 

Lãng Tinh Thần tựa như rất tập trung, đầu cũng không ngẩng.

Thời gian chậm rãi trôi, Tô Mạt Mạt dần mất kiên nhẫn, nàng dùng notebook kẹp vào quyền sách, giương mắt nhìn Lãng Tinh Thần: "cô không có gì muốn nói với tôi hả?"

Lãng Tinh Thần lắc đầu, vẫn im lặng.

Tô Mạt Mạt sốt ruột, nàng thà rằng đối phương cùng nàng gây một trận chứ không muốn chiến tranh lạnh thế này 

"Này!"

Lãng Tinh Thần ghi nhớ số trang, ngẩng đầu nhìn Tô Mạt Mạt: "Sao vậy?"

"Có phải cô không thích tôi nhận vụ này không?"

"Vấn đề này chúng ta đã nói qua rồi mà, tôi tôn trọng quyết định của cô."

"Vậy sao cô giận dỗi??"

"Tôi không có." Lãng Tinh Thần lập tức phủ nhận.

"Có! Tôi nhìn ra mà, mấy ngày nay cô như đổi thành người khác ấy."

Bình thường hai người ở cùng nhau đều là vừa nói vừa cười, mặc dù Lãng Tinh Thần yên lặng đọc sách, Tô Mạt Mạt cũng cảm nhận được đối phương đang hưởng thụ, nhưng mấy hôm nay nàng cảm nhận được bầu không khí trong nhà rất khác.

Lãng Tinh Thần thở dài một hơi, giải thích: "Không phải vấn đề của cô, là của tôi."

"Cô...bị sao vậy?"

"Tôi đã nhờ anh Hách đến Phong Đô tìm Triệu Hiểu Lệ nhưng vẫn chưa có tin tức, tôi lại cảm thấy dùng giám định tinh thần để thoát tội thì không công bằng với người bị hại. Dù cho có nhận được bồi thường, thì lỡ đâu đương sự không có khả năng chi trả thì khác nào chơi lưu manh, đúng không?"

"Gia cảnh của Tôn Đình Nam rất tốt, Tôn Đình Bắc cũng nói nếu em trai hắn được phán vô tội phóng thích thì sẽ bàn bạc lại lần nữa vấn đề bồi thường  với người nhà Triệu Hiểu Lệ, đây đã là rất có thành ý rồi."

Lãng Tinh Thần tức giận, nói: "Có ích sao? Tình hình gia đình của Triệu Hiểu Lệ là cô nói với tôi, cô cảm thấy sự đến bù này có tác dụng sao? Người được bù đắp là người cha bạc tình hay mẹ kế ác độc? Hay để dành mua nhà cho em trai cô ấy? Cô ấy có nhận được đồng nào không? Nếu là vậy thà không bồi thường còn hơn!"

Người sau khi chết tình cách cũng sẽ thay đổi, sẽ phóng đại tính cách nào đó lúc còn sống, thiện lương sẽ càng thiện lương, tà ác sẽ càng thêm tà ác.

lúc Lãng Tinh Thần còn sống, bởi vì là cô nhi nên quá trình trưởng thành nhận lấy rất nhiều thiệt thòi, khiến cô có tính cách hận đời mà tính cách này cũng bởi vì cô chết đi bị phóng đại lên.

Tuy cô học luật pháp, nhưng lúc còn sống đã không đồng ý với quy định bệnh nhân tâm thần không cần chịu sự trừng phạt của pháp luật, sau khi chết càng thêm bất mãn.
1

Không phải cô cố tình để tâm chuyện vụn vặt, nếu đổi lại là lúc cô còn sống, dù cho bất mãn cũng sẽ không thể hiện ra mặt.

Nghe Lãng Tinh Thần nói vậy, Tô Mạt Mạt có chút vô lực, cảm thấy Lãng Tinh Thần không phải vô cớ gây sự, chỉ là nàng cảm thấy pháp luật còn có rất nhiều điểm chờ thời gian hoàn thiện, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, thêm bữa mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi, vì vậy liền im lặng nhíu mày.

Lãng Tinh Thần đảo mắt nhìn tới cần cổ trắng tinh của Tô Mạt Mạt, dừng trước vẻ mặt mệt mỏi của nàng, cô đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại, nếu là trước đây hai người sẽ không cãi nhau vì vấn đề này, một cái ôm, ba câu mềm giọng là có thể giải quyết tất thảy, hiện giờ lại rối tinh rối mù.

"Xin lỗi." Lãng Tinh Thần nhẹ giọng nói.

Tô Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy đối phương rũ đầu như trẻ con làm sai, dù không thấy rõ vẻ mặt nhưng có thể cảm nhận được sự mất mát của đối phương 

Tô Mạt Mạt đột nhiên hoảng hốt, hoảng hốt chậm rãi biến thành đau lòng.

Tô Mạt Mạt biết bản thân chỉ đang làm tốt bổn phận vốn có, nàng cũng cảm thấy quy định này đôi lúc không công bằng, nhưng nàng không muốn nhìn Lãng Tinh Thần có dáng vẻ như vậy.

"Tôi biết cô không sai, tôi không nên trút giận vào cô".

Tô Mạt Mạt giật giật khoé môi, đại não còn chưa kịp nghĩ gì thì thân thể đã hành động nhanh hơn một bước, nàng rướn người, nâng tay chạm vào mu bàn tay của Lãng Tinh Thần.

Tuy hai người gần trong gang tấc nhưng âm dương cách biệt, ngón tay của Tô Mạt Mạt xuyên qua hồn thể của Lãng Tinh Thần, bàn tay giao vào nhau, bàn tay của Lãng Tinh Thần trong suốt rất có cảm giác trong tôi có cậu, trong cậu có tôi

Tô Mạt Mạt vuốt vuốt mặt bàn trơn bóng, nàng nhìn bàn tay cả hai lồ ng vào nhau, tâm càng mềm.

Tô Mạt Mạt duy trì tư thế, dịu dàng hỏi: "Sao lại xin lỗi?" Mình đâu có giận dỗi gì cậu.

Lãng Tinh Thần vẫn cúi đầu, mất mát nói: "Có phải tôi làm cô mệt mỏi không? Tôi không phải cố ý, cô đừng cảm thấy tôi phiền toái có được không?"

Lãng Tinh Thần cẩn thận nói, từng câu từng chữ như đập vào nơi m3m mại nhất trong lòng Tô Mạt Mạt

Tô Mạt Mạt nhìn qua rất nhiều điều không thể tưởng tượng được trên người Lãng Tinh Thần, cô ấy biết rõ xã hội, thượng vàng hạ cám đều tiếp xúc qua, đối với nhân tâm nhân tình đều có hiểu biết.

Trên người luôn có một loại cảm giác gai góc, bề ngoài xinh đẹp thon gầy lại không chút sợ hãi giằng co với Tống Thành Tựu, nói đến đối phương không thể thốt thành lời.

Tường cao hai mét, cô ấy lại có thể điều khiển thân thể không có gen vận động của mình nói nhảy liền nhảy, cùng mười mấy người cảnh sát đã qua huấn luyện giằng co hơn năm phút đồng hồ.

Cô có thể ở trước mặt bao người dùng thân thể của mình thản nhiên khiêu vũ.

Tô Mạt Mạt thật thưởng thức những điều này, cũng thực hâm mộ.

Ở trong lòng Tô Mạt Mạt, hình tượng của Lãng Tinh Thần gần như hoàn mỹ, cô ấy dũng cảm, thiện lương, thông minh, cơ trí, bình tĩnh, nhiệt tình, dí dỏm hài hước lại vô cùng hiểu được nhân sinh.

Chỉ là Tô Mạt Mạt chưa từng nghĩ tới, cô gái gần như hoàn mỹ này lại có một mặt yếu đuối.

Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần, có lẽ do lúc nào cô ấy cũng biểu hiện không gì là không làm được nên mình đã xem nhẹ, cô ấy cũng chỉ là một cô gái xấp xỉ tuổi mình mà thôi.

Sau khi trở thành hồn thể, cô ấy thừa nhận tra tấn của thuật đọc tâm, thừa nhận vĩnh viễn không thể chạm vào dương gian được nữa, thừa nhận cô đơn mọi người nhìn không thấy, Tô Mạt Mạt không chút xấu hổ nghĩ, có lẽ... Mình là toàn bộ thế giới của cô.

Tô Mạt Mạt đứng dậy rời đi, đôi mắt Lãng Tinh Thần càng thêm ảm đạm...

Thật sự phiền đến cậu sao? Là mình quá đáng sao? Rõ ràng là chính mình đút Vong Tình thủy cho cậu ấy uống, bây giờ lại bất mãn vị trí của mình 

Nửa phút sau Tô Mạt Mạt từ trong phòng đi ra, quay lại trước mặt Lãng Tinh Thần, ôm theo gấu bông cao xấp xỉ nàng.

"Cô có thể nhập vào gấu bông này không?"

"Có." Lãng Tinh Thần dựa vào thuật đọc tâm nên hiểu được dụng ý của Tô Mạt Mạt, cô mỉm cười nhập vào gấu bông.

Tô Mạt Mạt cũng cười ôm gấu bông đi tới ghế sofa, để gấu bông ngồi trên đùi vòng tay ôm lấy.

Tô Mạt Mạt cọ cọ mặt lên gấu bông, nhẹ giọng nói: "Con người của tôi đôi khi không biết ăn nói, trong lòng rõ ràng là cả dãy núi Himalayas nhưng nói ra thì lại là một cái gò đất. Tâm tư của tôi tự cô xem đi, xem không hiểu thì lại hỏi tôi."

Lãng Tinh Thần đỏ mặt, thầm cảm thấy may mắn vì Tô Mạt Mạt không nhìn thấy, nếu tim của mình còn đập thì khéo đã bay ra ngoài.

Tô Mạt Mạt gác cằm lên gấu bông, siết chặt cánh tay, nói: "Mấy ngày nay tôi có chút mệt mỏi, nhưng không phải do cô tạo ra. Cái chữ phiền kia là không bao giờ có, cô không thể vu oan cho tôi như vậy, nếu không tháng sáu tuyết sẽ rơi đó."

Lãng Tinh Thần bị Tô Mạt Mạt chọc cười dựa vào ngực Tô Mạt Mạt, nói: "Làm gì có oan ức lớn như vậy chứ."

"Có nha~ sao lại không có? Cô có thuật đọc tâm, tôi đâu có, tôi không biết cô nghĩ cái gì cũng không biết phiền não của cô từ đâu ra, lúc nãy là tôi không biết nên nói thế nào để trấn an cảm xúc của cô, nhưng mà cô có thuật đọc tâm lại đi nói cô phiền tôi, cô nói xem có phải oan uổng không?"

"Tôi..." Thuật đọc tâm của Lãng Tinh Thần là từ thị giác, lúc nãy cô cúi đầu mà....

"Được rồi không nói nữa, tôi ôm cô một cái xem như hoà có được không?"

"Ừm ~." Trong lòng Lãng Tinh Thần toàn mật, dưới góc độ Tô Mạt Mạt nhìn không thấy cười tươi như hoa.

"Đây là lần đầu tiên, do tôi không đủ kinh nghiệm nên trước đó không điều tra cho tốt. Sau này nếu lại có vụ án kiểu này, đối phương cho bao nhiêu tiền tôi cũng không nhận, được không?"

"Không...cần như vậy đâu, là tôi không đúng." Tô Mạt Mạt cưng chiều làm Lãng Tinh Thần có loại ảo giác trở về ngày xưa.

Cám giác được Lãng Tinh Thần chịu mình dỗ dành, Tô Mạt Mạt tâm tình cũng trở nên tốt đẹp, nàng cười tủm tỉm nói: "Chuyện này cứ tính vậy đi, sau này cô cứ xem tôi biểu hiện ha~."
~~~~

...ngọt quá, ngọt đến chua cái lỗ mũi hà...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.