Hệ Thống Ép Tôi Làm Thần Y

14: Mắt Đầy Mắt Đầy Mồm Khang Tuấn Trạch




Khang Tuấn Trạch tức giận, cha của anh ta sinh bệnh nặng, nhiều bác sĩ cũng chưa xem trọng.

Hôm nay biết được y thánh Lương Kiếm Bình trở về, chỉ ở tiểu khu chờ ông, nào biết người ta căn bản không thèm để ý đến anh ta.

Cũng may là nhà bọn họ nhân mạch rộng rãi, đồng thời lại mời được một vị chuyên gia từ nước ngoài đến, vị chuyên gia này thích vật trang trí bằng ngọc khí của Đông Phương Hoa Quốc, lão vất vả lắm mới làm được một khối trang trí bằng ngọc trắng, nào biết mới đến nơi này đã bị đám nghèo này đâm hỏng rồi.

Mục Vân Đông không lập tức trả lời anh ta, mà là quan sát kỹ lưỡng những viên ngọc vụn trên mặt đất, phát hiện những viên ngọc vụn này cũng không có bất kỳ linh khí nào, cũng không có bất kỳ khác biệt nào so với những viên đá bình thường.

Từ việc mở ra Thiên Nhãn, anh không chỉ có thể nhìn thấy sinh mệnh nguyên khí trên người động thực vật, mà còn có thể nhìn thấy một ít linh khí trên người bảo vật.

Hôm nay, Lương Băng Nghiên lấy ra vật trang trí Kê Huyết Thạch, bên trên lơ lửng một tầng khí tức màu đỏ, tràn đầy linh khí.

- Hừ! Không phải rách nát thì là cái gì, tôi nói vật trang trí này của anh không phải là được đào từ Pinduoduo* đấy chứ, còn là loại chín tệ chín bao ship.

* "Pinduoduo" là một nền tảng thương mại điện tử trực tuyến của Trung Quốc, được thành lập vào năm 2015.

Mục Vân Đông nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Cái gì mà Pinduoduo, vật trang trí của tôi chính là mua ở trên thị trường đồ cổ, còn đặc biệt mời chuyên gia giám định, giấy chứng nhận giám định đều còn ở trên tay tôi.

Các người không có kiến thức nghèo bức thì dựa vào cái gì nói bảo bối của tôi là giả.

Vẻ mặt của Khang Tuấn Trạch trở nên điên cuồng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, vì chứng minh lời nói của anh là thật, anh đã đưa ánh mắt cho Vu Hiểu Hiểu, Vu Hiểu Hiểu lập tức lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong ba lô.

- À! Vậy chỉ có thể nói là bọn họ mô phỏng thật sự rất thật.

Mục Vân Đông liếc nhìn tờ giấy chứng nhận một cái, sau đó nhàn nhạt nói.

Lúc này, Vu Hiểu Hiểu đột nhiên kéo quần áo của Khang Tuấn Trạch lên:- Khang thiếu, bác sĩ Jason tới rồi.

Khang Tuấn Trạch nhìn về phía ven đường, chỉ thấy gia gia Khang Ngọc Thư và bác sĩ Jason đang chậm rãi đi tới.

- Xong rồi, nếu như gia gia biết tôi làm hỏng lễ vật quý giá như vậy thì còn không nỡ đánh chết tôi.

Anh ta lập tức trút hết lửa giận lên người của đám người Mục Vân Đông.

- Mấy người nghèo khổ các người xong đời rồi, xem ra các người cũng không bồi thường nổi, tôi muốn báo cảnh sát cho các người ngồi tù.

Khang Tuấn Trạch cố ý nói thật to, Khang Ngọc Thư và Jason lập tức chú ý tới động tĩnh ở cửa.

- Trạch nhi, sao lại như vậy?Khang Ngọc Thư rất sủng nịch hỏi.

- Gia gia, những lời nói nghèo hèn này đã đâm hỏng ngọc khí mà con muốn tặng cho Jason tiên sinh rồi.

Khang Tuấn Trạch nói rất uỷ khuất.

Khang Ngọc Thư nhìn mảnh vỡ ngọc trên mặt đất, vẻ mặt đau lòng.

Mục Vân Đông rũ mày cười lạnh, lẳng lặng nhìn Khang Tuấn Trạch đang biểu diễn.

- Tiểu bằng hữu, ngọc này thật sự là do các ngươi đâm hư à?Ánh mắt của Khang Ngọc Thư sắc bén, làm cho trong lòng đám người Lục Tiểu An nổi da gà.

Mục Vân Đông khom lưng nhặt lên một mảnh nhỏ, đi đến trước mặt Khang Ngọc Thư, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Lão nhân gia, lấy tuổi của ông hẳn là có chút lịch duyệt, nhìn kỹ khối ngọc này là thật hay giả đi.

Khang Ngọc Thư nhận lấy mảnh vỡ nhìn kỹ, lão nhíu mày, đối với một người thích ngọc khí thì lão cũng có chút nghiên cứu đối với ngọc, giờ phút này lão nhìn khối ngọc vỡ này cũng có chút do dự.

Khang Tuấn Trạch nhìn biểu cảm của Khang Ngọc Thư, bắt đầu có chút lo lắng, nếu như anh ta mua khối ngọc giả đưa cho Jason, vậy thì nhất định sẽ bị mắng một trận.

- Gia gia đừng nghe tiểu tử này nói bừa, con đã tìm người giám định ngọc khí của con, ngọc là thật.

Là bọn họ làm hỏng đồ, không muốn bồi thường cố ý bôi nhọ.

Khang Tuấn Trạch sốt ruột nói.

Lúc này, Jason ở bên cạnh cũng cầm lấy một mảnh nhỏ nhìn kỹ, hắn thích Ngọc khí, đặc biệt thích vật trang trí chạm ngọc, cho nên cũng có chút nghiên cứu đối với ngọc.

- Lão tiên sinh, cháu trai của anh làm việc không đáng tin cậy.

Jason nhìn nửa ngày, cuối cùng thì cuối cùng cũng đưa ra được kết luận.

Khang Ngọc Thư cũng đã nhìn ra, có chút xấu hổ:- Ngại quá, trẻ nhỏ làm việc không bền chắc, trở về tôi tự mình chọn cho Jason tiên sinh một khối.

- Không cần làm phiền Khang lão tiên sinh, tôi thấy Ngọc Tì Hưu trong nhà Khang lão tiên sinh cũng không tệ.

- Cái gì, anh muốn ngọc tỳ Hưu của nhà chúng ta à?Khang Tuấn Trạch khiếp sợ nói.

- Im miệng!Khang Ngọc Thư quát lớn Khang Tuấn Trạch, lại mỉm cười nói với Jason:- Nếu như Jason tiên sinh thích thì cầm đi, nhưng mà chỉ là một đôi vật trang trí, không thể coi là lễ vật quý giá gì được.

- Tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.

Jason cười hắc hắc.

Trong lòng Khang Ngọc Thư nhỏ máu, đó chính là ngọc Tỳ Hưu mà ông thích nhất, dùng Hòa Điền Bạch Ngọc thuần khiết khắc thành, tìm người chuyên chế, khoảng một ngàn vạn.

- Được rồi, chúng ta vào ăn cơm thôi.

Khang Ngọc Thư lại nói với Khang Tuấn Trạch.

Khang Tuấn Trạch oán hận nhìn đám người Mục Vân Đông một cái, đột nhiên anh nghĩ tới một vấn đề.

- Nha, tôi thật ra đã quên mất, các người đến đây ăn cơm à, nói cho các người biết, nơi này là nơi chế tác hội viên, không phải hội viên thì sẽ không có tư cách ăn cơm ở đây.

- Thật không?Mục Vân Đông chưa từng tới nơi này, anh cũng không biết tình huống nơi này.

- Vậy thì không thành vấn đề, tôi mở một tấm thẻ hội viên là được rồi.

- Ha ha ha, mở thẻ hội viên, mấy kẻ nghèo khó các người sao?Khang Tuấn Trạch lớn tiếng cười nhạo:- Biết giá mở thẻ hội viên ở đây thấp nhất là bao nhiêu không? 300 vạn, cả đời các người đều không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Nói xong, Khang Tuấn Trạch doạ đám người Lục Tiểu An đang đứng bên cạnh, vội vàng nói với Mục Vân Đông:- Anh Đông, bằng không thì thôi đi, chúng ta đi nơi khác ăn cơm.

Mục Vân Đông nhẹ nhàng vỗ vỗ vai mấy anh em, ý bảo bọn họ yên tâm.

- Không ngại, bây giờ tôi sẽ đi làm thẻ hội viên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Khang Tuấn Trạch, Mục Vân Đông đi về phía trước, ném ra một tấm thẻ:- Nhân viên phục vụ, làm thẻ hội viên giúp tôi.

Người phục vụ tiếp nhận thẻ bài, liếc mắt đánh giá Mục Vân Đông một cái:- Anh xác định muốn làm gì? Giá cả của hội viên nơi này không thấp nha.

Ai, anh biết lại bị người xem thường, thầm nghĩ lần sau phải mặc một bộ Âu phục A Nima.

- Xác định, anh quẹt đi, tôi bổ sung một ngàn vạn.

- Một ngàn vạn?Mục Vân Đông nói khiến người phục vụ sợ ngây người, cũng khiến Khang Tuấn Trạch, Vu Hiểu Hiểu bên cạnh càng là sợ ngây người bưng kín miệng, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã biết mình sai rồi, bởi vì anh ta thấy được một chuỗi con số thật dài ở trong tấm thẻ kia.

- Làm xong rồi thưa tiên sinh, bây giờ ngài đã là hội viên bạch kim của nơi này, tôi lập tức gọi người sắp xếp cho mọi người một phòng tốt nhất.

Người phục vụ cung kính đưa thẻ cho Mục Vân Đông.

Mục Vân Đông nhận lấy thẻ, dẫn theo mấy người Lục Tiểu An đi theo nhân viên phục vụ lên lầu, để lại Khang Tuấn Trạch trợn mắt há hốc mồm và Vu Hiểu Hiểu với vẻ mặt mê mang.

- Có lẽ mình thật sự sai rồi.

Trong lòng Vu Hiểu Hiểu rên rỉ nói.

Lên lầu, vào phòng, Mục Vân Đông lập tức gọi phục vụ gọi món ăn:- Các anh em, tùy tiện chọn đi, hôm nay chúng ta ăn một bữa thống khoái.

Mục Vân Đông rất hào khí, nhưng các anh em lại có chút run rẩy.

- Anh Đông, anh vẫn là Mục Vân Đông mà chúng ta quen biết kia à? Không phải là bị ai đó đoạt xá rồi chứ?Lục Tiểu An có chút yếu ớt nói.

- Đúng rồi Đông ca, sao anh lại thay đổi thành người khác vậy?Trương Bân cũng rất nghi ngờ.

- À, có chút kỳ ngộ.

Mục Vân Đông không biết giải thích với các anh em như thế nào, đành phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Thật ra anh cũng ý thức được, sau khi hệ thống kết nối thành công, tính cách của anh thay đổi, trở nên tự tin và mạnh mẽ hơn.

Biến hóa này có lẽ là tốt, nhưng anh lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy có thể cách xa các anh em hay không.

- Mọi người đừng lo lắng, tôi còn là Đông ca trong ký túc xá của mọi người, bây giờ là vậy sau này cũng sẽ không thay đổi.

Mục Vân cười ha ha.

- Này, các người suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế, Đông ca chính là Đông ca, chỉ cần Đông ca không chê chúng ta, chúng ta liền có cơm ăn, có rượu uống.

Thật ra thì Mã Siêu không cho là đúng.

- Đúng vậy, có rượu thì uống, gọi món ăn.

Lục Tiểu An cũng không muốn làm hỏng không khí, cười ha ha.

Đồ ăn lên rồi, rượu qua ba tuần, mọi người lại khôi phục không khí đùa giỡn ở trong ký túc xá như trước.

Trong lòng Mục Vân Đông nghĩ, không thể cứ như vậy mãi, phải giúp các anh em một phen, bằng không sau này khoảng cách sẽ càng ngày càng xa.

Anh nghĩ tới trước khi xuất phát gặp được viện trưởng bệnh viện nhân dân và viện trưởng viện Trung y, có lẽ có thể liên hệ một chút.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.