Siêu Cấp Gen

Chương 620: Tôi là ai?




Tôi là ai?

Tôi là ai?

Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Mai lão cưỡng ép khiến cho mình tỉnh táo lại, gã nhìn một chút danh sách do hoa mai thôi diễn ra, gã rốt cục cũng quyết định, thử một lần nữa!

Không có điều gì khác, không phải là vì để bắt người uy hiếp Trần Phong, mà là để chứng minh thực lực của mình! Chỉ thế mà thôi.

Gã lựa chọn lần này là một người mà Trần Phong mới tiếp xúc gần đây, hai người có quan hệ không tệ, hơn nữa, mấu chốt nhất là người này chỉ có thực lực cấp B!

"Lần này chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?" Mai lão tự lẩm bẩm.

Cấp B! Nếu quả thật có nhiều cấp B có khả năng khắc chế năng lực của gã như vậy, gã sẽ có cảm giác mình đã sống mười năm vô dụng! Sẽ không! Lần này nhất định sẽ thành công!

"Hít hà!" Mai lão hít vào một hơi thật sâu.

Xoạt! Ánh sáng trước mắt lưu động, gã bước vào hư không, một lần nữa khóa chặt vị trí của người kia, ở nơi đó, gã thấy một người.

Ở trước mặt người kia dường như có một tấm gương, hắn hết sức bẩn bựa hất mái tóc của mình lên hỏi: "Ma Kính ơi Ma Kính, xin hỏi ở đây ai là người đẹp trai nhất?"

"Cho dù là ai thì cũng không phải là ngươi." Ma Kính lạnh lùng hồi đáp.

"M* kiếp!" Người kia không một chút do dự đạp vào tấm gương hai cước, nói: "Con m* ngươi, ở đây chỉ có một mình ta, không phải lão tử đẹp trai nhất, thì còn là ai nữa?!"

"Ngươi có giẫm nát ta thì cũng không che giấu được nội tâm bi ai cùng với bề ngoài xấu xí của ngươi."

"Con m* nhà ngươi!" Người kia nổi giận.

Mai lão: "..."

Đây chính là cái tên gia hoả tên là Khổng Bạch kia sao? Gã không ngờ được vừa tới đã nhìn thấy cảnh này, mà đối phương, hiển nhiên không phát giác được gã, lần này so với mấy lần thất bại kia khiến cho Mai lão có một chút thư thái.

Có lẽ...lần này sẽ có khả năng đánh lén, ừm, cho dù có một chút không biết xấu hổ, cấp A đánh lén cấp B, thế nhưng Mai lão thất bại ba lần, để chứng minh sự tự ái của mình, đã không biết xấu hổ là cái gì.

Mà vào lúc này, Khổng Bạch tràn đầy oán hận cầm Ma Kính lên, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền cơ trí hỏi nó: " Ma Kính ơi Ma Kính, ở đây ai là người xấu nhất?"

Nếu như người đẹp trai nhất không phải là hắn, thì chắc người xấu nhất cũng không phải là hắn đâu nhỉ?

"Đương nhiên là ngươi..." Ma Kính gần như vô thức hồi đáp, sau đó đột nhiên đình trệ, tăng thêm một câu ở đằng sau: "Sau lưng ngươi còn có một lão quái vật hoa cúc còn xấu hơn."

"Quả nhiên là không phải, ha ha ha." Khổng Bạch mừng như điên, chỉ có điều là vừa mới cười xong, hắn cũng cảm giác có một chút không đúng, đột nhiên quay đầu lại giật mình kêu lên: "Trời đất, ngươi là ai?!"

"Cấp A?" Khổng Bạch theo bản năng liền muốn chạy trốn.

"Quả nhiên là cấp B bình thường!" Mai lão cũng không để ý đến phản ứng của Khổng Bạch, mà là vui mừng.

Lợi hại, bốn lần, rốt cục cũng gặp được một tên cấp B bình thường thấy gã là chạy trốn! Chính gã đều cảm thấy một chút chua xót ở trong lòng!

Ha ha ha! Cuối cùng cũng bắt được một người, Mai lão xúc động.

Chỉ có điều là vào thời điểm gã muốn ra tay, cái tên Khổng Bạch kia bỗng nhiên ngừng lại, sau đó dùng một loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn Mai lão, sau đó nhìn về phía Ma Kính.

"Vừa rồi, dường như là ngươi đã nói gã còn xấu hơn ta?"

"Vâng." Ma Kính hồi đáp.

"Ha ha ha." Khổng Bạch cười lớn, sau đó thế mà dừng lại, không có hảo ý nhìn Mai lão nói: "Hắc hắc, người so với ta còn xấu hơn... hắc hắc... hắc hắc..."

"Lão tử rốt cục cũng gặp được!"

"Hắc hắc...đây là thời điểm để cho ngươi mở mang kiến thức một chút về uy lực của Ma Kính!"

"Ha ha ha!" Kèm theo một tiếng cười lớn, vầng sáng lấp lánh.

Ở một nơi nào đó.

Phốc! Một ngụm máu tươi bắn tung toé, bản thể của Mai lão bi ai phát hiện ra, ý thức của gã lại một lần nữa sụp đổ!????

Mai lão triệt để phát mộng, bốn cái ấn ký linh hồn, ấn ký linh hồn mà gã dùng thời gian hơn một năm để chuẩn bị, lại một lần nữa bị phá hủy sạch sành sanh, mà lần này, lại là do một tên cấp B phá huỷ?!

Vì cái gì? Mai lão lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Thế là một số người đi ở chung quanh đó, có một chút phát hiện ngoài ý muốn, có một lão già đang đi thất thểu ở trên đường, trong miệng tự lẩm bẩm, nhìn qua cực giống như một người tâm thần.

Tôi là ai? Đây là đâu? Mình đang làm gì thế này? Ý nghĩa cuộc đời này là gì?

Ngay cả cấp B rác rưởi cũng đánh không lại...

Ngươi mới xấu, cả nhà ngươi mới xấu!

Là cái tên đáng chết nào đã nói năng lực hoa mai hoả diễm về sau rất mạnh...

Lừa đảo, tất cả đều là lừa đảo...

"Lão già kia bị làm sao vậy?" Có người đi ngang qua tò mò hỏi.

"Tựa như là bị đả kích quá lớn nên bị điên rồi."

"Thật là đáng thương."

"Cứ kệ lão ta, đừng có đi qua, hoả diễm bốc lên ở trên người của lão hình như rất đáng sợ, không biết người đã đả kích lão ta thành bộ dáng như vậy là một vị cường giả siêu cấp nào!"

"Đúng thế."

Người kia rất tán thành.

Ở trên đường, chỉ lưu lại một lão già đang lẩm bẩm du đãng khắp thế giới.

- --

Ở một nơi nào đó, mây đen giăng kín, mưa đen buông xuống, lít nha lít nhít giọt mưa rơi ở trên không trung, lại không có một giọt nào có thể rơi xuống mảnh khu vực này.

"Bầu trời dường như càng ngày càng tối." Có một người ngắm nhìn bầu trời.

"Đúng vậy." Lữ Hồn nhìn chăm chú nói: "Thật đáng tiếc khi Trần Phong đã phá huỷ tổ chức thần bí..."

"Nếu yêu tộc buông xuống, tổ chức thần bí đã không còn một chút ý nghĩa nào." Người kia thản nhiên nói: "Hiện tại ngẫm lại, làm thế nào mới có thể khiến cho kế hoạch được thực hiện một cách thuận lợi, những tên yêu tộc kia, đệ luôn có cảm giác không quá an tâm..."

"Có muốn xin chỉ thị của sư phụ hay không?" Lữ Hồn đột nhiên hỏi.

"Không cần, huynh thật sự cho rằng sư phụ không biết?" Người kia nhìn về phía phương xa nói: "Sư phụ chỉ sợ đã sớm đoán được tất cả những thứ này..."

Mà vào giờ khắc này, ở một vùng biển xa xôi nào đó, có một ông lão đang ở dưới biển sâu lôi ra từng khúc xương, đem những khúc xương này lắp ghép lại cùng một chỗ, kèm theo ánh sáng nhàn nhạt trong tay, bộ xương cốt kia lại bắt đầu mọc ra thịt!

Ô...ô...n...g —— Ánh sáng lưu chuyển, bộ xương cốt nguyên bản trắng hếu, kèm theo việc thịt và da được tái tạo lại, dần dần trở nên có sinh cơ, lộ ra hình dáng nguyên bản.

Đó vậy mà lại là một con rùa đen! Bên trên mai rùa, mơ hồ có thể nhìn thấy được một ít chữ. Ông lão một lần nữa lấy ra một tấm thẻ sắt, đeo lên cổ cho nó, tấm thẻ sắt mang theo một chút hào quang kỳ dị, rõ ràng là hai chữ "Đỗ Mã".

"Ông bạn già."

"Lần này ngươi cũng không nên chết nữa đấy..."

Ông lão tự lẩm bẩm.

Bỗng nhiên, ông lão nhíu mày, sờ lên bụng nói: "Đói bụng rồi, phải tìm cái gì đó để ăn."

Ông lão đạp chân vào hải vực, sau đó đau khổ phát hiện ra, ở trong mảnh hải vực này thế mà không có cái gì để ăn, thế là ánh mắt của ông ta lưu chuyển, sau cùng lại rơi xuống trên người của rùa đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.