Siêu Cấp Gen

Chương 544: Truyền tống không gian?




Truyền tống không gian?

Truyền tống không gian?

"Vâng!" Một đám Cổ tộc bắt đầu lao qua.

Ngay khi ba người Trần Phong đang tàn sát đám lính quèn Cổ tộc, bỗng nhiên có từng đạo sát cơ đáng sợ buông xuống, ba người mạo hiểm tránh thoát!

Xoạt! Hơn mười đạo bóng đen buông xuống, đây là một chủng loại đặc thù thần bí nào đó của Cổ tộc, phía sau lưng của hắn có một đôi cánh thịt, tốc độ nhanh như tia chớp, nhanh đến mức gần như không có nào dùng mắt thường để nhìn! Đây là đội ngũ tia chớp của Cổ tộc.

"Vù!" Tàn ảnh lấp lóe, trên người của ba người Trần Phong xuất hiện từng đạo vết máu.

"Đã bị để ý rồi sao?" Ánh mắt của Trần Phong trở nên thâm thúy.

"Cấp B!" Khổng Bạch lau lau vết máu trên mặt nói.

"Giết là được." Tần Hải tản ra sát ý nồng đậm.

Đến loại thời điểm này, đã không còn bất kỳ một đường lui nào! Bọn hắn vừa rồi có thể nhẹ nhõm tàn sát hết đám lính quèn của Cổ tộc, thế nhưng đây lại là một đội ngũ Cổ tộc đặc thù, nhất định phải đánh chết hết mới có thể tiến lên! Nếu không...bọn hắn sẽ bị mấy tên này tươi sống mài chết!

Vù! Hàn quang lấp lóe.

Ba người Trần Phong vội vàng nghĩ cách đánh chết cái đội ngũ tia chớp này, chỉ có điều là vừa chiến đấu không được bao lâu, bên kia lại không ngừng phái cường giả tới!

Cổ tộc, càng ngày càng nhiều! Giết chết một nhóm lại tới một nhóm khác chịu chết? Cường giả Cổ tộc giống như cũng không có phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy.

Vào lúc nhìn thấy thực lực của ba người Trần Phong, bọn hắn đầu tiên là phái tới đội ngũ tia chớp có tốc độ nhanh nhất ngăn chặn ba người Trần Phong, sau đó lại điều động đội ngũ tinh anh tới! Ba người Trần Phong, trong nháy mắt lâm vào khốn cảnh, không có đường nào có thể trốn!

Cổ tộc...so với trong tưởng tượng còn muốn thông minh hơn nhiều.

Phốc! Trên người của ba người Trần Phong đã tràn đầy vết máu, trí tuệ cùng với thực lực của đám Cổ tộc này so với trong tưởng tượng còn phải mạnh mẽ hơn nhiều, bọn hắn coi như đánh không lại ba người Trần Phong, cũng sẽ dùng xa luân chiến để mài chết ba người Trần Phong ở ngay chỗ này.

Phốc! Trên người của Trần Phong lại nhiều hơn một đạo vết thương, hắn ngẩng đầu nhìn lại, viện binh của Cổ tộc đã xuất hiện! Ở nơi xa, con Cự Long màu đỏ kia đã bị Thánh Giả đè xuống đất đánh đập, đã hấp hối, đại quân dã nhân cũng đang kéo dài hơi tàn dưới thế tấn công của Cổ tộc...

Bầu trời ảm đạm dường như mang đến khói mù bất tận, bên trong ánh sáng u ám truyền đến âm thanh gào thét của cuộc chiến.

Oanh! Một chùm sáng sáng chói nổ tung ở bên người Trần Phong.

Một vị Cổ tộc mạnh mẽ có thể so với chiến sĩ cấp A rốt cục cũng đã chạy tới, đòn công kích kinh khủng kia buông xuống, có một cỗ lực lượng hít thở không thông bao phủ ba người Trần Phong!

Phải chết sao? Trái tim của ba người xiết chặt.

Xuyên qua? Khổng Bạch chưa hấp thu đủ năng lượng căn bản là không có cách nào khởi động! Phản kháng? Thể xác cùng với tinh thần đã sớm mỏi mệt, lực lượng của ba người bị một đám Cổ tộc tiêu hao gần hết, lấy cái gì mà phản kháng! Cỗ lực lượng kinh khủng kia từ trên không trung buông xuống, uy năng mạnh mẽ bao phủ ba người, làm cho người ta cảm thấy ngạt thở, thật sự ngăn cản không nổi hay sao?

"Ài!" Có một tiếng thở dài truyền ra, Tần Hải đi ra, hắn định dùng thân thể của mình để ngăn cản lần công kích này.

Chỉ có điều là, đúng vào lúc này, Trần Phong lại ngăn cản Tần Hải.

Ồ? Hai người Khổng Bạch nhìn lại, Trần Phong đi tới, ngăn cản ở trước mặt của hai người, bình tĩnh vươn tay.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Sắc mặt của hai người Khổng Bạch khẽ biến.

Trần Phong cũng không mở miệng, hắn chỉ bình tĩnh như vậy nhìn đòn công kích kia đánh tới, việc đã đến nước này, chỉ còn lại một loại biện pháp!

Quầng sáng may mắn! Khởi động!

Ô...ô...n...g ——Một vầng sáng nhàn nhạt lưu chuyển ở chung quanh, Trần Phong lại một lần nữa vào thời khắc nguy cơ khởi động Quầng sáng may mắn, hiệu quả cuối cùng là như thế nào, chỉ có trời mới biết!

Oanh! Đòn công kích kinh khủng kia đánh xuống, hào quang nổ tung.

Giá trị may mắn giảm xuống 1 điểm, trong ngực của Trần Phong có một thứ gì đó bỗng nhiên lấp lóe hào quang, toả ra một cỗ năng lượng kỳ dị, nhẹ nhàng bao quanh ba người Trần Phong.

Xoạt! Ba người Trần Phong trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

"A?" Đám người Cổ tộc thất kinh.

"Trốn rồi sao?" Vị cường giả Cổ tộc đã chạy tới kia nhíu mày, nhìn chăm chú vào phương hướng ba người Trần Phong biến mất, sau khi nhìn một lát, vẫn như cũ không thể phát hiện ra tung tích của ba người Trần Phong.

"Các ngươi...đã trốn tới nơi nào?"

Mà vào lúc này, ba người Trần Phong chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, thế mà xuât hiện ở một nơi xa lạ.

"Đây là nơi nào?" Ba người quay đầu quan sát cái hoàn cảnh xa lạ này.

"Chúng ta trốn ra được?" Khổng Bạch kinh ngạc, Trần Phong thế mà còn có loại thủ đoạn này? Truyền tống không gian sao?

"Chắc là thế." Tần Hải cũng nhìn về phía Trần Phong.

"Ta cũng không biết." Trần Phong từ trong ngực lấy ra kiện đồ vật đã phát huy ra tác dụng vào thời khắc mấu chốt, thì ra đúng là một bức tượng thiếu nữ!

Thứ này vừa rồi lấp lóe ra hào quang, đã đưa bọn hắn đến nơi đây! Thế nhưng mà, vì cái gì?! Cho dù là giá trị may mắn phát huy tác dụng! Trong ấn tượng, bức tượng thiếu nữ này hẳn là phải nắm giữ lực lượng thời gian mới đúng!

Loại truyền tống không gian này... Trần Phong lắc đầu, cất bức tượng vào trong ngực nói: "Được rồi, trước tiên trốn đến địa phương an toàn lại nói."

"Ừm." Hai người Khổng Bạch gật gật đầu.

Chỉ có điều là, vào lúc ba người vừa muốn rời đi, tâm trạng bỗng nhiên chấn động, nhìn một chút hoàn cảnh chung quanh, dường như cảm giác có một chút không đúng, nơi này...

Xoạt! Gió rét thấu xương thổi qua, sương mù xen lẫn đầy trời, trên mặt đất thỉnh thoảng xuất hiện vài đống đổ nát, còn có những bức vẽ, tượng đá đã bị Cổ tộc xoá dấu vết kia, một màn quen thuộc này...

"Chúng ta đã trở về rồi?!" Khổng Bạch không dám tin hỏi.

Nơi này, rõ ràng chính là nơi truyền thừa dã nhân! Không phải là ở thời cổ dã nhân kia, mà là nơi truyền thừa của bộ lạc dã nhân đã xuống dốc kia!

"Làm sao lại..." Khổng Bạch kinh sợ.

Ngoại trừ hắn ra, Trần Phong lại có thể xuyên qua?! Không không không, cái lý do này hẳn là sẽ giải thích không thông a. Khổng Bạch có một chút phát mộng, bọn hắn lại có thể dễ dàng trở về như vậy? Hắn nhìn về phía Trần Phong.

Trần Phong hiển nhiên cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Trở về rồi? Chờ một chút, nếu như là do bức tượng thiếu nữ...thiếu nữ kia hiển nhiên nắm giữ lực lượng thời gian, năng lực của nàng dường như cũng có quan hệ cùng với thời gian, ban đầu cũng là như thế, cho nên nàng chưa chắc đã không thể làm ra chuyện này! Thế nhưng chỉ là một bức tượng cũng thể làm ra chuyện này dễ dàng như thế sao? Trần Phong không tin.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Tần Hải cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Cho dù trở về không hiểu thấu, thế nhưng ba người vẫn có một chút cảm giác là lạ.

"Chờ một chút, các ngươi nhìn chỗ này đi." Khổng Bạch bỗng nhiên mở miệng.

Xoạt! Hai người Trần Phong nhìn lại, trên mặt đất, xuất hiện một cái hố cực lớn, từ hình dạng của cái hố mà xem, rõ ràng là do đòn công kích của cường giả Cổ tộc kia đánh tới bọn hắn tạo thành!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.