Siêu Cấp Gen

Chương 505: Muốn giết thì giết




Muốn giết thì giết

Muốn giết thì giết

Kim Điển rốt cục cũng ý thức được cái gì đó, tổ chức thần bí lần này, chỉ sợ là đã nhặt được một thiên tài chân chính!

"Ta sẽ xử lý." Kim Điển sau khi hiểu rõ tình huống liền đứng dậy rời đi.

Hạn chế thực lực, cũng là vì cân nhắc đến sự an toàn cho các thành viên, thế nhưng nếu Vương Phong đã cố ý xin, tổ chức thần bí cuối cùng vẫn mở quyền hạn ra, chỉ có điều khiến cho Trần Phong có một chút ngoài ý muốn chính là, tổ chức thần bí cũng không thể đề cao quyền hạn để cho hắn có thể tiến vào trại huấn luyện cấp B, mà gửi đến một thông tin khác, lần này bọn hắn cho phép Vương Phong đi theo đoàn đội khai hoang xây dựng trại huấn luyện 089 mới!

"Trại huấn luyện mới?" Trần Phong cảm thấy ngạc nhiên.

"Không sai." Kim Điển khẽ gật đầu nói: "Nói thật, tài nguyên trong trại huấn luyện có phong phú hơn nữa, thì cũng chỉ là những tài nguyên còn sót lại! Chỉ có một nhóm khai hoang sơ khai nhất, mới có được ích lợi phong phú nhất! Mà căn cứ theo phán đoán của chúng ta, trại huấn luyện mới lần này, cường độ năng lượng trung bình, sẽ không vượt quá cấp B!"

"Cho nên...đây là một cơ hội tuyệt hảo!"

Xoạt! Đôi mắt của Trần Phong sáng ngời, thế mà còn có loại chuyện tốt này.

"Đây là thứ mà ngươi nên được." Kim Điển chỉ cười nhạt một tiếng nói: "Dù sao thì cứu được nhiều người như vậy, ta vẫn có thể nói tốt cho ngươi một chút."

"Đa tạ." Trần Phong nói lời cảm tạ.

Hắn biết, Kim Điển khẳng định đã bỏ ra khá nhiều công sức, xây dựng trại huấn luyện mới sao... Ngẫm lại trong vô số năm, một địa phương không có người đi qua! Cường độ năng lượng trung bình chỉ có cấp B...đây quả thực là phúc địa!

Nếu như có thể đạt được tài nguyên ở bên trong, Trần Phong chắc chắn có thể đột phá! Đương nhiên, loại chuyện tốt này, không có khả năng chỉ là một người Trần Phong, vào thời điển Kim Điển mang Trần Phong đi tới, đã có ba người đang đứng đợi, trông thấy Trần Phong khuôn mặt của bọn hắn đều trở nên tối sầm, bọn hắn nguyên bản đã thương lượng xong chuyện phân phối tài nguyên, bởi vì Trần Phong đột nhiên chen vào, bọn hắn ít nhất so với ban đầu sẽ thiếu đi mấy thành tài nguyên!

"Ngươi chính là Vương Phong?" Người cầm đầu dùng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Trần Phong nói: "Nghe nói ngươi ở Vạn Vân Sơn may mắn giết được một người cho nên mới trở nên nổi danh? Ha ha, ta chẳng cần biết ngươi là ai, nhớ kỹ, lần thám hiểm trại huấn luyện mới này, ba người chúng ta sẽ chiếm chín thành tài nguyên, nể mặt Kim tiền bối, ta cho ngươi một phần mười tài nguyên!"

Hai người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu, tài nguyên ở trại huấn luyện mới phong phú cỡ nào, cho dù là một thành cũng vô cùng nhiều! Huống chi, tự nhiên lại phải bỏ ra 1/10 tài nguyên, tâm tình của bọn hắn làm sao có thể tốt! Ba người nhìn vào Trần Phong, càng cảm thấy cái tên này không vừa mắt.

"Có nghe hay không?" Người kia lành lạnh nói.

"Đã nghe." Trần Phong cười gật gật đầu.

"Vậy thì tốt." Người kia cười lạnh: "Ngươi tốt nhất nên ngoan một chút, bằng không thì..."

Chỉ có điều là hắn còn chưa nói xong, Trần Phong đã nhìn về phía Kim Điển, có một chút không hảo ý mà hỏi: "Chuyện kia, ta muốn hỏi một chút, vào thời điểm xây dựng trại huấn luyện mới, chuyện chết người là một điều bình thường có phải không?"

"Ừm." Kim Điển kỳ quái hỏi: "Sao thế?"

"Cho nên nói..." Trần Phong nhìn thoáng qua mấy người diễu võ giương oai trước mắt mình, nói: "Nếu như bọn hắn chết ở bên trong, cũng là chuyện tình đương nhiên có đúng không?"

"Ngươi!" Những người kia giận tím mặt, đang muốn phát tác nhưng khi ngẩng đầu lên liền nghênh tiếp ánh mắt lạnh như băng của Trần Phong, lúc này bọn hắn mới khẳng định, Trần Phong là thật sự có ý định giết bọn hắn!

Người này có bị bệnh hay không?

Vài người cũng có chút mơ hồ. Mặc dù bọn hắn và Trần Phong có xảy ra tranh chấp về mặt lợi ích, thế nhưng cũng không đến mức giết người chứ? Huống hồ, cứ coi như là hắn có loại suy nghĩ này, không phải là hắn nên lặng lẽ ẩn giấu, tiến hành ở sau lưng hay sao? Thế mà ở trước mặt nói muốn giết bọn hắn, đầu óc của người này không phải là bị hư rồi chứ?!

Cái này... Kim Điển há to miệng đầy sửng sốt, không biết nên nói cái gì cho phải.

Má ơi! Tên tiểu tử này lại có thể ác như vậy!

"Kim tiền bối." Mấy người nhìn về phía Kim Điển, phẫn nộ nói: "Ngài nghe thấy chưa, tên tiểu tử này muốn giết người!"

"Ây." Kim Điển gãi gãi đầu.

"Giết các ngươi thì sao?" Trần Phong dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn hắn: "Ta nhớ rõ, ngoại trừ khi ở căn cứ của tổ chức thần bí là không thể động thủ, thì không hề nói đến việc ở bên ngoài cũng không thể giết người a!"

"Cái kia." Kim Điển lau lau mồ hôi, giữ chặt Trần Phong nói: "Vẫn nên cẩn thận một chút, cẩn thận."

"Cẩn thận làm gì?" Trần Phong lại càng kỳ quái: "Nhìn bọn hắn rất khó chịu, muốn giết thì giết thôi, có gì mà phải lưỡng lự, con người của ta hễ nghĩ đến điều gì đều phải làm cho bằng được! Các ngươi thật kỳ quái, rõ ràng là các ngươi khiêu khích ta trước cơ mà?"

"Vậy cũng không thể giết người." Người kia há to miệng không biết nên nói như thế nào.

"Vì sao lại không được?" Trần Phong nghi hoặc: "Nếu như không thể giết những người khiêu khích mình, ta còn gia nhập tổ chức thần bí làm gì? Gia nhập Gen Công Hội chẳng phải là tốt hơn sao?"

Kim Điển: "..."

Bọn hắn chợt phát hiện ra, những lời Trần Phong nói rất hay, rất có đạo lý, không có cách nào phản bác được hắn.

Đúng vậy a, nếu như gia nhập tổ chức thần bí không được tự do giết những người tìm tới cửa khiêu khích chính mình thì gia nhập Gen Công Hội chẳng phải là tốt hơn sao?

Bầu không khí trở nên có chút vi diệu.

"Hừ!"

"Ngụy biện." Người kia cười lạnh một tiếng nói: "Ta sẽ không đấu võ mồm cùng với ngươi, ngươi nếu muốn giết thì ta sẽ tùy thời hoan nghênh, ta cũng muốn nhìn xem, một mình ngươi dùng cách nào để đấu với ba người chúng ta!"

"Đi!" Hắn hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Hai người bên cạnh lúc này mới tỉnh ngộ, đúng a, bọn hắn có tận ba người! Huống chi, có thể được phê chuẩn gia nhập trại huấn luyện có ai không phải là thiên tài?! Vương Phong là thiên tài, bọn hắn cũng như vậy, ai cũng có thể vượt cấp khiêu chiến!

"Hắc hắc." Trần Phong cười híp mắt nhìn bọn hắn rời đi, cứ để bọn hắn phách lối một hồi.

Ừm, khai hoang nha... cả đoàn bị diệt là điều rất bình thường.

Mà lúc này, Kim Điển ở bên cạnh chỉ có thể vô lực nâng trán.

"Ta nói này, ngươi có cần phải vừa tới liền đắc tội với bọn hắn hay không?" Kim Điển bất đắc dĩ nói.

Mặc dù hắn là cường giả cấp A đỉnh phong, có thân phận tôn quý, nhưng mấy tên được đưa vào trại huấn luyện mới, có ai không có bối cảnh hùng hậu ở phía sau?

"Vào thời điểm ta được phê chuẩn gia nhập trại huấn luyện cũng có nghĩa là ta đã đắc tội với tất cả bọn hắn." Trần Phong lơ đễnh nói.

Cùng với những người này lá mặt lá trái, một đường cười làm lành, trước mặt giả bộ như bằng hữu, sau lưng chờ cơ hội, hắn thà ngạnh kháng chính diện cùng với bọn hắn!

Với thực lực của hắn hiện nay còn cần phải quan tâm đến ý nghĩ của bọn hắn hay sao? Buồn cười!

"Tóm lại, ngươi nhất định phải cẩn thận." Kim Điển chỉ có thể gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.