Siêu Cấp Gen

Chương 416: Coi bói




Coi bói

Coi bói

"Không phải là bọn hắn." Thần Y kết luận: "Bọn hắn cũng hết sức mê mang."

"Vậy thì tốt." Trần Phong cảm thấy động tâm.

Nếu như là tổ chức thần bí... mấy người Trần Phong thế đơn lực bạc, thế nhưng nếu có thêm người của tổ chức thần bí, có lẽ sẽ có được phương pháp phá cục! Dù sao thì khí tức của những người kia, ít nhất đều là cấp B! Đây tuyệt đối là thành viên trung tâm của tổ chức thần bí!

"Bọn hắn có lẽ sẽ có biện pháp." Trần Phong suy đoán.

"Chúng ta đánh không lại." Từ Phi buông tay.

Nếu như chỉ là cấp B bình thường, mấy người này cũng không phải là vấn đề, bọn hắn có thể âm thầm mai phục, ám sát từng người một, thế nhưng hai cường giả cấp A kia...chỉ cần tùy tiện một người đều có thể miểu sát bọn hắn! Đây căn bản không phải là đối thủ cùng một cấp bậc!

"Ai nói là phải đánh nhau với bọn hắn?" Trần Phong cười thần bí: "Bọn hắn cũng không biết chúng ta ở chỗ này."

"Ý của ngươi là..." Hai mắt của Vương Thuần tỏa sáng.

"Không sai." Trần Phong cười nhạt một tiếng.

Kế hoạch của hắn rất đơn giản, nếu như coi tòa thành thị này, là một trò chơi ngày nào cũng lặp lại một kiểu, những người dân bản địa này đều là NPC, còn mấy người bọn hắn chính là người chơi! Đám người của tổ chức thần bí cũng là người chơi! Chỉ có điều là... bọn hắn là những người đầu tiên tham gia trò chơi, cho nên có một ít ưu thế.

"Từ giờ trở đi, hãy gọi ta là NPC Trần tiên sinh." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười.

Xoạt! Ở bên trong tiểu viện của một tòa nhà cũ nát không có người ở, mấy người rất nhanh đổi quần áo của người thời đại này, hoàn mỹ dung nhập vào bên trong toà thành thị này.

Mà vào lúc này, thành viên trung tâm của tổ chức thần bí rốt cục cũng đã vào thành, là một nhóm mười hai người, chỉnh tề bước vào cổng khách điếm.

"Mấy vị đại nhân nghỉ trọ hay là ở trọ?" Tiểu nhị dường như cảm giác được mấy người này không dễ chọc, cho nên vô cùng cung kính, hầu hạ ăn ngon uống sướng, đối với mấy câu hỏi thăm của bọn hắn cũng là biết gì nói nấy.

Chỉ có điều là, ở trong miệng của tiểu nhị cũng hỏi không ra được thứ đồ gì, Minh Đô? Cấm đi lại ban đêm? Nghi phạm? Đều là những tin tức cũ mà mấy người Trần Phong đều biết. Mấy người này dường như cũng cảm nhận được lực lượng không giống như bình thường ở đây, cũng không dám tùy tiện làm loạn, đây chính là một cấm địa không có ai dám đi vào, coi như là cường giả cấp A cũng phải bảo trì sự cảnh giác!

Thế là, bọn hắn an tĩnh vượt qua một ngày, đến ngày kế tiếp, bọn hắn rốt cục cũng nhìn thấy được lực lượng thần bí của cái tòa thành thị này, chỉ có điều là, bọn hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng! Vật phẩm phục hồi lại như cũ, sinh linh phục hồi lại như cũ... vào thời điểm giết người mà còn có thể phục hồi như cũ, bọn hắn liền đoán ra được đây là cái gì.

"Vong linh sống lại quả nhiên tồn tại!" Hai mắt của đội trưởng lấp loé.

"Vậy thì...chỉ cần bắt được người giật dây liền tốt." Phó đội trưởng ở bên cạnh lạnh lùng cười một tiếng.

Mục tiêu nhiệm vụ đã được xác định, bắt đầu được chấp hành! Chỉ là, kế hoạch chấp hành cũng có một chút sai lệch, bọn hắn đã dùng đủ loại biện pháp, y nguyên vẫn không có cách nào phá cục! Thậm chí ——là đồ thành!

"Xem ra là chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn. " Đội trưởng chau mày.

Mấy người chẳng có mục đích đi ở ngoài đường phố, thăm dò mấy ngày, tất cả mọi người ở đây đều đã bị giết toàn bộ một lần, bọn hắn căn bản không quan tâm đến cách nhìn của người ngoài.

Chỉ có điều là, không nghĩ tới, vào thời điểm đi ngang qua một cái toà nhà cũ nát nào đó, ở bên trong truyền đến một tiếng hét dài.

"Nhìn trời đoán mệnh."

"Biết ngươi biết ta biết mọi vật."

"Ta là Trần bán tiên, các vị có muốn coi một quẻ hay không?"

C-K- Í- T.. T... T ——Cửa phòng cũ nát mở ra, có một người trẻ tuổi từ bên trong đi ra nói: "Nhìn ấn đường của các vị đã biến thành màu đen, ánh mắt vô thần, mấy ngày nay chỉ sợ là sẽ có họa sát thân a..."

"Coi bói?" Mấy người rõ ràng đều ngây ngẩn cả người.

Không ngờ được, ở trong một góc hẻo lánh của Minh Đô, thế mà lại có một tên thầy bói, mấy ngày trước vào thời điểm đồ thành, phạm vi công kích cực lớn, cũng không có ai chú ý đến nơi này.

Đoán mệnh...mấy người cảm thấy hứng thú, nếu như cái tên thầy bói này thật sự có mấy phần bản sự, có lẽ sẽ có thể cung cấp được một chút manh mối.

"Đúng thế." Tên thầy bói nhìn qua tuổi không lớn lắm, nếu không phải có bộ râu dài, chính là cực kỳ non nớt, nhìn qua liền biết đây là một tân thủ giang hồ.

"Vậy ngươi nói một chút xem, chúng ta có cái họa sát thân gì?" Đội trưởng cười dài nói.

"Để ta xem một chút...ừm...nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, các vị chỉ sợ là sống không quá được ba ngày." Thầy bói bấm ngón tay tính toán.

"Ba ngày?" Mấy người cười ha hả, bọn hắn đã ở bên trong Minh Đô lặp lại rất nhiều ngày rồi đấy?!

"Vậy thì tiên sinh tính toán thử xem, chính mình có hay không gặp họa sát thân?" Đội trưởng giống như cười mà không phải cười nói.

Ngày hôm trước bọn hắn mới đồ thành, tên thầy bói này chỉ sợ là cũng đã bị đánh chết, nếu có cái bản lãnh này, còn xem không ra nguy hiểm của chính mình?

"Ta?" Thầy bói lắc đầu: "Tự nhiên là không có, trên người bách tính ở Minh Đô có ánh sáng cầu phúc, coi như bỏ mình, cũng có thể bảo trì linh hồn bất diệt, đạp vào luân hồi."

Xoạt! Sắc mặt của mấy người liền khẽ biến, linh hồn bất diệt...đạp vào luân hồi...tên thầy bói này không đơn giản!

"Mong tiên sinh chỉ bảo." Đội trưởng trầm giọng nói.

"Dễ nói, dễ nói." Thầy bói cười cười: "Cho ta xem, ừm..."

"Thế nào?" Mấy người khẩn trương hỏi.

"Trên đầu của các ngươi..." Thầy bói lắc đầu, lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Lại có ánh sáng màu xanh lục bao phủ."

"Ánh sáng màu xanh lục?" Mấy người lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

"Đúng thế..." Thầy bói gật gật đầu nói: "Bình thường chỉ có thê tử gần đây vượt quá giới hạn mới có thể xuất hiện loại tình huống như thế này... trên đầu có ánh sáng màu xanh lục lấp lánh, tựa như là thảo nguyên." (ở trung quốc ví von ánh sáng xanh lục trên đầu tương đương với bị cắm sừng)

Mấy người: "..."

"Ngươi nói cái gì?!" Một người giận dữ.

"Chớ có vội." Thầy bói lắc đầu: "Cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái, xem bộ dáng của các vị, chỉ sợ là ngay cả lão bà cũng không có, muốn có ánh sáng màu xanh lục cũng không có cơ hội a..."

Mấy người: "..."

Trái tim bị đâm chảy máu, m* nó đây là cái loại thầy bói gì?!

"Cho ta xem một chút." Thầy bói tinh tế xem xét: "Thì ra là thế, họa sát thân của các vị chỉ sợ là kéo dài từ rất lâu rồi, nhưng mà bởi vì ở trên đầu có ánh sáng màu xanh lục bao phủ, cho nên mới có thể sống đến bây giờ. Nếu như các vị chưa có vợ...ừm...có lẽ ở phía trên có một vị đại nhân nào đó, đang dùng ánh sáng màu xanh lục bảo hộ cho các vị?" Thầy bói suy đoán.

"???"

"Tên thầy bói này nói cái gì thế?."

Mấy người không hiểu thấu.

Ánh sáng màu xanh lục? Phía trên? Mấy tên đội viên tức giận đang chuẩn bị động thủ.

"Dừng tay!" Đội trưởng cùng với phó đội trưởng, hai vị gen chiến sĩ cấp A, lại ngăn tất cả mọi người lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc đi đến trước mặt thầy bói, nói: "Còn mời tiên sinh chỉ giáo."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.