Siêu Cấp Gen

Chương 140: Sinh vật thần kỳ




Sinh vật thần kỳ

Sinh vật thần kỳ

Điện quang lập loè, con rắn nhỏ kia hoàn toàn không nhận ra, vẫn đang vui vẻ qua lại không ngừng trong không gian, lúc gặp được một đoạn gen, nó sẽ dùng một ngụm trực tiếp nuốt vào bụng, sau đó lộ ra thần sắc sung sướng hả hê.

Ánh mắt của Trần Phong đột nhiên trừng to, nó ăn gen? Đệt con mịa nó!

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến tổ tiên của huyễn xà, cái con rắn tham ăn chết tiệt kia! Loại sinh vật này, hình như là dùng gen để làm thức ăn, ăn tươi những sinh vật khác, thực chất chính là vì gen trong cơ thể của bọn chúng, chỉ có điều loại đặc tính này đã dần dần biến mất, nhưng hiện tại, nó tựa hồ lại xuất hiện rồi.

Gen phản tổ? Không, đâu chỉ là gen phản tổ, cái này căn bản là tiến hóa!

Mà con rắn điện quang chết tiệt này, ngay cả biến dị thú cũng không cần ăn, chỉ đơn thuần chui vào bên trong tinh huyết ăn gen là được! Vui vẻ bay lượn trong thế giới gen mà Trần Phong xây dựng ra!

Cho nên mới nói...Trần Phong rốt cuộc cũng đã hiểu ra, những đoạn gen mà hắn gian nan vất vả chắt lọc ra được từ trong tinh huyết, lại thông qua thế giới số chiều mà xây dựng thành thế giới gen, thế mà lại thành đồ ăn của con rắn chết tiệt này?

M* kiếp! Trần Phong thầm mắng một tiếng, khó trách lần nào hắn chế tác gen cũng đều thất bại!

"Không thể tiếp tục như vậy được." Trong mắt Trần Phong chợt hiện lên hàn quang, nhất định phải giải quyết con rắn chết tiệt này, nhưng rất khó bắt được con rắn điện quang này.

Nguyên nhân chính là, phải giảm tốc độ đến cực hạn, Trần Phong mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy được nó!

Mà ở trong loại trạng thái này, cho dù Trần Phong tự mình ra tay, tốc độ cũng bị giảm xuống đến cực hạn, hầu như không thể động đậy được, nhưng nếu như ở dưới tình huống bình thường, hắn cũng căn bản không có khả năng bắt được nó!

Nhưng mà...đó cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi, Trần Phong cười lạnh một tiếng.

Một lần nữa khôi phục lại Tinh Thần lực, Trần Phong tiến vào bên trong thế giới số chiều, nhưng mà lần này, Trần Phong cũng không có giảm tốc độ, mà là trực tiếp mở ra quầng sáng may mắn.

Xoát! Ánh sáng lung linh chợt lóe lên, Trần Phong tùy ý vươn tay phải ra chụp một cái vào trong hư không.

"Ô...ô...n...g ——"

Trong thế giới số chiều, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, một con rắn điện quang bị một bàn tay lớn che phủ, nó ý thức được có chuyện không hay, nhanh chóng hướng về phía chung quanh mà chạy đi, nhưng bất ngờ lại bị nguyên một đám gen ngăn cản đường đi, đồ ăn đầy trời khiến cho nó mê muội, lúc này lại ngăn cản trên đường chạy của nó.

Xoát! Trần Phong liền đơn giản chụp lấy.

Xoẹt xoẹt —— con rắn điện quang không ngừng lập loè, giống như là sóng điện số liệu không ngừng lấp lóe. Nhưng mà, liên tục vùng vẫy giãy dụa mấy lần, nó vẫn không thể chạy thoát, chỉ có thể buông xuôi.

Chính là thứ đồ chơi này sao? Trần Phong cẩn thận quan sát con rắn nhỏ này.

Ừm...không nhìn rõ a, nó tựa hồ không giống với những đầu huyễn xà bình thường, con rắn nhỏ chết tiệt này, dường như bản thể của nó chính là những hạt ánh sáng! Còn có thể tùy ý biến ảo màu sắc cùng với độ sáng của bản thân.

Quả nhiên là một cái đèn LED nhấp nháy!

Trần Phong hoàn toàn bất lực, chửi đậu xanh rau má.

Khó trách vì sao lúc trước hắn căn bản không nhìn thấy nó, vào thời điểm mới vừa sinh ra, cái tên này có lẽ đã ngầm thay đổi màu sắc giống với vỏ trứng, cho nên hắn căn bản không chú ý đến?

Hoặc là...Ở trong hiện thực, nó cũng là thể quang ảnh?

Ô...ô...n...g —— Trần Phong bỗng nhiên cảm giác được một trận gào thét.

Cẩn thận xem xét, dĩ nhiên là con rắn nhỏ đang bị cầm trong tay, nó đang không ngừng cầu xin hắn tha thứ.

Còn có trí tuệ? Trần Phong chỉ có thể kinh thán.

"Ngươi có thể nghe hiểu những lời ta nói sao?" Trần Phong hỏi nó.

Đoạn ánh sáng thẳng tắp trong tay bỗng nhiên uốn cong vài cái.

Trần Phong: "..."

Đây chính là ý tứ gật đầu?

"Trong hiện thực, bản thể của ngươi cũng là như thế này sao?" Trần Phong tiếp tục hỏi.

Suốt nửa ngày đoạn ánh sáng cũng không có động tĩnh gì khác, đoán chừng là nghe không hiểu Trần Phong có ý tứ gì.

"Nghe không hiểu sao?" Trần Phong có chút thất vọng.

Xoát! Xoát! Đoạn ánh sáng không ngừng lay động.

Có ý tứ gì? Đầu óc Trần Phong cũng có chút không đủ dùng.

Đoạn ánh sáng dường như càng thêm cấp bách, một tầng ánh sáng lung linh nhàn nhạt quanh thân chợt lóe lên, chỉ trong chốc lát toàn bộ thế giới số chiều đã trở nên cuồn cuộn, thế giới số chiều của Trần Phong, thế mà có thể tan vỡ ngay lập tức.

Không tốt. Trần Phong thầm nói không tốt.

Con rắn điện quang này rõ ràng còn có thủ đoạn!

Trong một chốc lát khiếp sợ này, Trần Phong đã quay trở về lại hiện thực, thế mà cúi đầu nhìn một cái, hắn đã nhìn thấy một sự tình khiến cho hắn không thể tưởng tượng được ——con rắn điện quang kia, thế mà vẫn còn nằm trong tay của hắn!

Ô...ô...n...g! Đoạn ánh sáng nhẹ nhàng uốn lượn, gật đầu về phía hắn, tựa hồ đang đắc ý tranh công.

Nội tâm của Trần Phong không khỏi rung động.

Khó trách...hắn rốt cuộc cũng biết được đoạn ánh sáng này có ý tứ gì rồi!

Bản thể! Bộ dạng này, là chính nó, vẫn luôn là bản thể của nó! Nó không giống với Trần Phong, sau khi xây dựng thế giới số chiều, sử dụng tinh thần tiến vào trong thế giới số chiều, còn bản thân của nó chính là dùng thực thể tiến vào trong thế giới số chiều! Nó dĩ nhiên có thể xuyên toa qua lại giữa thế giới Tinh Thần và thế giới chân thực!

Đây là thứ năng lực quỷ quái gì vậy? Trần Phong cảm thấy rung động.

Huyễn xà, bản thân của chúng chính là một sinh vật tràn ngập bí ẩn cùng với hư huyễn không biết, con rắn tham ăn này không chỉ phản tổ gen, thậm chí còn tiến hóa, càng huyền diệu khó tin tới cực điểm! Cái tên này còn là mới vừa sinh ra a! Nếu như nó phát triển tiếp...còn có...cái tên này hình như có thể tùy ý biến ảo ánh sáng?

Vậy nếu như nó vận dụng thuần thục chuyển đổi ánh sáng, khiến cho bản thân che giấu ở trong môi trường xung quanh, ai cũng không thể tìm được nó! Thậm chí, biến đổi trở thành ánh sáng bình thường! Còn có ai có thể phát hiện ra nó? Trần Phong càng nghĩ càng cảm thấy kinh người, thứ này, bản thân nó chính là một vũ khí cực kỳ đáng sợ.

Phải xử lý như thế nào đây? Trần Phong bỗng nhiên có một chút đắn đo không giải quyết được.

Giết nó hay sao? Thế nhưng cái tên này chính là biến dị thú thần kỳ chưa từng xuất hiện trong lịch sử a, huống chi, nó ở trong loại hình thái này, ngươi có giết được nó hay không cũng là một chuyện khó nói.

Thả đi sao? Vô cùng phiền toái, thả một sinh vật tùy thời có thể trưởng thành đến trình độ mà bất luận kẻ nào cũng không thể tìm thấy, thậm chí còn có uy hiếp cực lớn đến xã hội? Đó căn bản chính là một sự tai họa!

Chính mình giữ lại nuôi? Trần Phong nhìn nó một chút, thở dài một hơi, thực ra hắn cũng muốn giữ lại, thế nhưng là cái tên này...

"Ô...ô...n...g ——" Dường như là cảm ứng được suy nghĩ của Trần Phong, con rắn điện quang kia, dĩ nhiên lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống trong tay Trần Phong, một cỗ ý niệm không muốn xa rời vô cùng mãnh liệt trong nháy mắt đã truyền đến trong đầu Trần Phong.

"Cái tên này..." Trần Phong ngạc nhiên, cho dù con rắn điện quang này không thể nói chuyện, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được rõ ràng tâm tình của nó, cái tên này đã xem Trần Phong trở thành người thân nhất.

"Là bởi vì ta đã mang theo ngươi quay trở về hay sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.