Siêu Cấp Gen

Chương 86: Gen nghịch phản




"Ha ha." Đám người liên tục cười lạnh, nhìn về phía một bình gen khác ở trong cửa hàng, sau một khắc, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, bên trong cái cửa hàng này, thế mà còn bán một bình gen 5 tinh!

"Là gen 5 tinh, Gen Kiến Vàng! Còn là biến dị." Có vài người có ánh mắt sắc bén, liếc mắt qua một chút liền nhìn ra hai chữ biến dị.

"Gen 5 tinh biến dị?"

"Híz-khà-zzz —— " Đám người hít vào một ngụm hơi lạnh, khó trách vì sao tên gia hỏa này lại phách lối như vậy, mới nhập môn không bao lâu đã chế tạo ra gen 5 tinh biến dị, chỉ là, bọn hắn bỗng nhiên cảm giác được cái gen biến dị này có điểm gì đó là lạ.

Mặc dù cái danh hiệu gen 5 tinh biến dị có vẻ rất ngưu bức, thế nhưng nếu như cẩn thận nghiên cứu một chút...

"Cái thuộc tính này, có phải hay không là quá thấp?" Có người vô thức hỏi một câu.

Đám người vây lại xem xét, đúng như thế, đường đường là gen 5 tinh, vì sao chỉ có thể đề thăng được 1 điểm tinh thần lực? Sau khi lên trên mạng tra xét một chút, nhất thời ai cũng cảm thấy buồn cười.

"Lại có thể là biến dị nghịch hướng!"

"Gen bình thường tăng lên 20 điểm? Cái gen biến dị này chỉ có thể tăng lên được 1 điểm?"

"Cái tên chế tác ra loại gen biến dị nghịch hướng này nên chui vào bên trong bụng mẹ đi thôi."

"Đây là gen phản tổ hay sao?"

Đám người nhanh tay trào phúng: "Bằng vào loại tiêu chuẩn này, thế mà còn dám gọi là gen mạnh nhất sao?"

Rất nhanh, từng cái bài post liên quan tới gen mạnh nhất, liền xuất hiện bên trên diễn đàn học thuật, loại gen biến dị nghịch hướng đáng sợ này, đã gây nên một trận nghị luận sôi trào. Bởi vì bài post trực tiếp viết lên năm chữ "gen biến dị nghịch hướng", cho nên các chế tác sư trên diễn đàn, đều cho rằng đó là sự thật, không có người nào hoài nghi bấm vào xem.

Trần Phong, một lần nữa nổi danh, thậm chí còn có người viết cho cửa hàng của hắn một đoạn quảng cáo ——gen nghịch phản mạnh nhất, nghịch một phát về số 1 luôn!

Có vô số người ở diễn đàn học thuật tiến vào "Cộng đồng giả lập" chiêm ngưỡng bình thuốc thử Gen Kiến Vàng nghịch phản về số 1 này, thuận tiện chụp hình chia sẻ cho bạn bè.

Cái tên Trần Phong phát hoả, cửa hàng Gen mạnh nhất phát hoả, chỉ là, lần phát hoả này lại có chút khác thường. Đương nhiên, bời vì chuyện này, sự tình xảy ra ở đoạn thời gian trước cũng bị đào móc ra, Đào giáo sư không có gì bất ngờ cũng bị bọn họ lôi ra một lần nữa, người người đều biết.

Ở một biệt viện nào đó, Đào giáo sư nhìn về phía những người đi đường đang chỉ trỏ ông ta, sắc mặt trở nên đen thui, sau khi nhiệt độ của sự tình lần trước hạ xuống, ông ta mới dám đi ra bên ngoài. Ai biết được, hôm nay lại bị ai đó đào lên! Đi ra bên ngoài mua một chút đồ ăn cũng bị người ta khinh bỉ! Chỉ còn kém chút nữa là bị người ta chỉ vào mặt mắng chửi! Ông ta sau khi trở về mới biết được, cái tên gia hỏa đáng chết kia, lại gây ra sự tình!

"Dựa vào cái gì?" Đào giáo phát ra lửa giận, vì cái gì lần này là sự tình do tên Trần Phong kia gây ra, lại đào ra sự kiện của ông ta? Cái gì gọi là Trần Phong bởi vì bóc mẽ bộ mặt thật của Đào giáo sư mà nổi danh??? Bóc mẽ con m* nhà các ngươi!

Ông ta bỗng nhiên cảm giác được có một chút không ổn, chẳng lẽ cái tên Trần Phong này về sau, chỉ cần gây ra chuyện, mặc kệ là tốt hay xấu, đều sẽ có người lôi sự tình của ông ta ra để mắng chửi? Đào giáo sư ngẫm nghĩ lại, chuyện này thật sự là có khả năng!

"Không thể như thế được, tuyệt đối không thể được." Đào giáo sư tự lẩm bẩm, nhanh chóng liên hệ với con trai của mình: "Tiểu Quân, cái tên gia hoả đã hại cha kia! Bây giờ đang mở cửa hàng ở trên "Cộng đồng giả lập"."

"Con biết rồi." Đào Lập Quân thở dài: "Trước khi hắn ta mở tiệm mấy ngày, con đã phái người theo dõi hắn mấy ngày, chỉ có điều là một mực không tìm được cơ hội hạ thủ, lòng cảnh giác của tên gia hỏa này rất mạnh, sử dụng thủ đoạn ám sát chỉ sợ là không có tác dụng."

"Vậy chỉ có thể dùng thủ đoạn khác." Đào giáo sư hung dữ nói: "Ta muốn để cho hắn biến mất! Ta không bao giờ muốn nghe đến tin tức về hắn nữa, mặc kệ là tốt, hay là xấu!"

"Cha yên tâm đi." Trong ánh mắt của Đào Lập Quân lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Con sẽ có chừng mực."

"Mau chóng xử lý đi." Đào giáo sư lúc này mới có thể dằn sự bối rối xuống, cả một đời được người ta tôn kính, trong thời gian bị người khác khinh bỉ này, ông ta chính là sống không bằng chết! Nếu sớm biết như thế, ông ta cho dù đánh chết cũng không dám ra tay với Trần Phong.

"Hi vọng, chuyện này sẽ sớm trôi qua a." Đào giáo sư tự lẩm bẩm.

"Sẽ trôi qua." Đào Lập Quân lạnh lùng nói ra.

Đêm đó, có một nhóm lớn người ẩn hiện trên diễn đàn học thuật, bắt đầu xài đủ loại chiêu thức để bôi đen Trần Phong, từ tính cách cá nhân, cho đến tác phong sinh hoạt, không có chỗ nào là không cực kỳ xấu xa!

"Đây chỉ là sự bắt đầu." Đào Lập Quân cười lạnh: "Trần Phong, lần này ngươi sẽ chính thức biến mất!"

Nếu như không ám sát được, hắn sẽ không có ý định sử dụng nữa, nếu như Trần Phong an an ổn ổn làm làm một chế tác sư, hắn thật sự đúng là không có biện pháp gì, nhưng mà tự mình mở cửa hàng gen? Ha ha, đây chính là tự tìm đường chết a!

Ban đêm, Kim Thành, ở Vương gia, một thanh niên đang rèn luyện dưới ánh trăng, dưới sự khống chế của tinh thần lực, những cái lá cây ở trong không trung không một tiếng động xoay tròn, cuối cùng chỉnh chỉnh tề tề hạ xuống một tảng đá.

"Đã một năm rồi?" Thiếu niên thở dài một tiếng.

Thiếu niên này tên là Vương Thuần, năm nay 19 tuổi, là sinh viên đại học năm nhất. Hắn đã từng là thiên tài của Vương gia, trong lúc học cấp ba tinh thần lực đã đạt đến 40 điểm, mà sau khi tiến hành cường hoá gen, liền có thể rất nhanh đạt tới cấp F đỉnh phong! Sau đó, hắn liền vĩnh cửu kẹt ở chỗ này.

"Ong —— " Hắn vung vẩy cánh tay, một cuốn sách hư ảo xuất hiện trong bàn tay, tản ra ánh sáng màu lam lấp lóe.

"Vì ngươi, ta đã làm đúng hay sai?" Vương Thuần thấp giọng nỉ non.

Ở cấp F, hắn đã dung hợp một loại gen mạnh mẽ thần kỳ, một khi dung hợp thành công loại gen năng lực này, tương lai hắn thậm chí sẽ có cơ hội nắm giữ thất tinh bí kỹ! Nhưng mà, cái gen năng lực này cũng có một tai hại rất lớn, đó là khiến cho việc đột phá cực hạn trở nên khó khăn hơn rất nhiều lần!

Hắn quá tự tin, tự tin đến mức căn bản không cần quan tâm đến chỗ tai hại này! Sau đó, hắn liền kẹt ở chỗ này ròng rã một năm. Những người trước kia chỉ có thể đuổi theo sau lưng hắn, những người lúc trước coi trọng hắn, bây giờ đã không còn ai nữa, toàn bộ tư nguyên của Vương gia cũng rơi lên trên người em họ của hắn.

Bỗng nhiên, có một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào Vương Thuần, hắn vô thức liếc nhìn một cái, ở lối nhỏ phía xa, có một bóng người xuất hiện, sau khi liếc nhìn hắn một cái, lại làm như không nhìn thấy, bình tĩnh đi ra.

Là hắn...Vương Thuần xiết chặt nắm đấm, đó là em họ của hắn, Vương Việt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.