Siêu Cấp Gen

Chương 68: Giết người biến dị




Phải chết ở chỗ này sao? Trần Phong trừng lớn con mắt, hắn tuyệt đối không cam tâm!

Cường hoá gen...Trần Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, quầng sáng may mắn, thôi động cho ta!

Tăng tốc quá trình cường hoá gen! Nhưng mà ——lại vô hiệu!

Nếu như không thể tăng tốc mà nói, vậy thì để cho quá trình cường hoá gen tách ra từng bộ phận tiến hành, ưu tiên cường hóa xong các bộ phận khác, cho dù là cường hoá xong một cánh tay cũng được a! Trần Phong gào thét trong lòng.

Xoạt! Giá trị may mắn giảm mạnh!

1 điểm, 2 điểm, 3 điểm...Quầng sáng may mắn, luôn luôn lấy ý chí của Trần Phong làm mục tiêu, thế nhưng loại chuyện cường hoá gen này, liền xem như tiêu hao một vạn điểm giá trị may mắn, cũng vô pháp có thể cải biến!

Chỉ là, theo giá trị may mắn tiêu hao, cái quá trình cường hoá gen nguyên bản cải tạo toàn thân này, thế mà lại bắt đầu tiến hành cường hoá từng bộ phận một.

Đầu tiên, là ngón tay, ngón trỏ cùng với ngón giữa của Trần Phong, trong nháy mắt này đã hoàn thành cường hóa!

Thành! Trong lòng của Trần Phong cuồng hỉ, trình tự cường hoá gen, thế mà thật sự có thể cải biến.

Cái này nguyên bản là hai loại gen giống như đúc va chạm với nhau, tựa như là đổ hai loại chất lỏng vào trong một bình chứa, gen va chạm, căn bản là không có khả năng khống chế! Mà bây giờ, bởi vì Quầng sáng may mắn tồn tại, cho nên chúng nó đã sắp thành một hàng chỉnh tề, bắt đầu cường hóa đâu vào đấy!

Thậm chí —— ngay cả sự thống khổ cũng ít đi một chút, ngón tay đã có thể di động, Trần Phong cố nén sự kích động ở trong lòng. Dù chỉ là một bước ngắn ngủi này, đã khiến cho hắn tiêu hao trọn vẹn 10 điểm giá trị may mắn! Số điểm may mắn còn lại của hắn, lúc này đã sắp cạn, mức tiêu hao này, là vô cùng nhiều!

Mà lúc này, người Biến Dị đang thu lấy gen của Trần Phong, hắn giống như đã thấy gen của Trần Phong bị hắn cưỡng ép thu vào trong cơ thể của mình, biến thành một phần tử của chính hắn, chính hắn cũng có thể hoàn thành liên phát trăm phát, liên phát ngàn phát, biến thành một truyền kỳ! Nhưng mà, ở trong nháy mắt này, hắn chợt phát hiện ra, Trần Phong vậy mà lại có thể cử động cổ tay.

"Có thể hành động?" Người Biến Dị rung động.

Cường hoá gen! Càng là loại dung hợp gen siêu cường độ này, trước khi hoàn thành, làm sao có thể động đậy?

Chờ một chút! Người Biến Dị đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt đại biến, nếu như Trần Phong có thể động, đây chẳng phải nói là...liền trong nháy mắt này, hắn tựa hồ cảm giác được khóe miệng của tên nhân loại này lộ ra một nụ cười, sau đó liền thấy liên tiếp đao gió, bỗng nhiên tại thời khắc này bạo phát!

"Phốc!" "Phốc!" Hết thảy đao gió đều đâm xuyên qua lồng ngực của người Biến Dị, không có một chút dừng lại nào! Hắn vốn đang bị trọng thương, giờ phút này bởi vì Trần Phong cường hoá gen, mới dám đến trước mặt Trần Phong, căn bản là không có bất kỳ một sự phòng bị nào, sau đó liền bị Trần Phong dùng đao gió bắn thành cái sàng!

"Ngươi..." Người Biến Dị trừng lớn con mắt, máu tươi đang không ngừng chảy.

"Làm sao lại như vậy?" Người Biến Dị mờ mịt sờ sờ lồng ngực, chỉ còn lại một mảnh máu thịt bầy nhầy, hắn nhìn vào tên nhân loại kia, tên kia, thế mà còn đang tiếp tục cường hoá gen!

Ha ha ha, người Biến Dị cười đắng chát, cười ra nước mắt, đang cường hoá gen thế mà còn có thể động đậy? Đao gió thế mà so với chính mình còn nhiều hơn? Cái tên nhân loại này, đến cùng là một con quái vật như thế nào a? So sánh với một người Biến Dị như mình, tên nhân loại này mới thật sự là quái vật a?

Bịch! Hắn mang theo sự không cam lòng ngã xuống.

Mà giờ khắc này, theo việc người Biến Dị tử vong, trên một trăm con Phong Hồ ở chung quanh kêu gào một tiếng, hung ác nhìn chằm chằm vào Trần Phong, giống như là muốn vọt tới, ngón tay của Trần Phong hơi hơi vung lên.

"Oanh!" Đao gió liên tục bạo phát.

"Vù!" "Vù!" Mấy chục đạo đao gió xoay tròn, Trần Phong bây giờ vẫn còn chưa hoàn thành quá trình cường hoá gen, thế nhưng tinh thần lực đã tăng lên được không ít, đối diện với mấy con Phong Hồ bình thường này, quả thực là nghiền ép toàn diện!

"Phốc! Phốc!" Mấy con Phong Hồ không ngừng ngã xuống, đám Phong Hồ còn lại mắt thấy không đúng, nhất thời ầm ầm chạy tứ tán, mất đi Phong Hồ thủ lĩnh, mất đi người Biến Dị, những con Phong Hồ vốn sống một mình này căn bản không có khả năng đoàn kết, đám Phong Hồ rời đi hết, chỉ lưu lại mấy bộ thi thể, bừa bộn nằm đầy đất.

Chỉ có Trần Phong là còn sống sót, mà lúc này, giá trị may mắn của hắn, cũng chỉ còn sót lại 5 điểm!

"Ây cha." Trần Phong hơi gian nan nhếch nhếch miệng, vẫn còn sống, tuy nhiên —— đây vẫn mới chỉ là một sự bắt đầu! Bởi vì vào lúc này, quá trình cường hoá gen cũng đã đến giai đoạn cuối cùng.

"Cạch!" Đó là âm thanh xương cốt đang thuế biến, Trần Phong cắn răng thừa nhận hết thảy sự đau đớn, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.

Nguyên bản cường hoá gen đâu vào đấy, bởi vì hắn đóng lại Quầng sáng may mắn, quá trình cường hoá gen lại khôi phục lại bộ dáng như trước đó, sự thống khổ mà hắn thừa nhận cũng đạt đến cực hạn.

Không phải là không thể dùng, mà là không dám dùng, vận dụng một lần liền tiêu hao 10 điểm giá trị may mắn, 5 điểm thì có thể có được bao nhiêu tác dụng? Đã như vậy, còn không bằng tiếp tục tiếp nhận loại thống khổ này.

Ở cái địa phương nguy hiểm trùng trùng này, Trần Phong không dám lãng phí thêm một điểm giá trị may mắn nào, bất quá, lúc này hắn vẫn còn có thể suy nghĩ, có phải hay không là rất lợi hại?

"A, bây giờ ta nghĩ cái này để làm gì." Trần Phong có cảm giác như tư duy của mình đã trở nên hỗn loạn.

Ba cái tên ngu ngốc dự định ám sát mình ở Hắc Vân Châu giống như không thấy nữa... Không phải là bị sau khi bị mình chơi xỏ, cảm thấy bán tinh huyết cũng có thể kiếm tiền được, cho nên đã đổi nghề a?

Mái tóc của cái tên trọc Từ Phi kia không biết có thể mọc lại hay không?

Tiểu cô nương Tô Cẩn kia chẳng lẽ đã ưa thích chính mình? Thế nhưng mà mình lại không thích loại cô nương này a.

Ân...thực sự thì Vương Dao cũng không tệ a, tuy nhiên tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng nhìn giống như là đã có ngực.

Đúng rồi, nàng với Vương Việt có quan hệ thế nào? Muội muội sao?

A, tên gia hoả Mục Nguyên kia nếu như biết mình bị như thế này nhất định sẽ lẽo đẽo theo càm ràm mình tại sao không nghe lời khuyên của hắn nhỉ?

Cái lão già Tạ Khang Trung khốn nạn kia sau khi chạy trốn đã bị bắt lại hay chưa?

...

Trong đầu óc của Trần Phong xuất hiện đủ loại suy nghĩ kỳ kỳ quái quái.

Hiện tại hắn cảm giác được đầu óc của mình đã biến thành một mảnh hỗn loạn, bất quá hắn cũng không có ngăn cản chính mình suy nghĩ lung tung, bởi vì hắn cảm giác làm như vậy, giống như là có thể giảm được một chút ít thống khổ.

Đôi mắt đã thấy không rõ nữa, Trần Phong cố nén không để cho mình ngủ mất, mỗi một lần thống khổ, hắn cũng có thể cảm giác được chính mình lại trở nên cường đại thêm một chút.

Thực lực đang tăng lên! Tuyệt đối không thể để cho mình hôn mê! Trần Phong âm thầm khuyên bảo chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.