Siêu Cấp Gen

Chương 54: Tinh huyết biến mất




"Tiểu nha đầu, tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ Long Dược sẽ dẫn người tới đây." Chu Văn Vũ cười khổ nói.

"Hừ." Vương Dao cười lạnh: "Tới một cái giết một cái!"

"Có thể giết hết được sao?" Chu Văn Vũ cười khổ nói: "Ta và ngươi cũng đều nhận biết Vương lão đầu, chúng ta trước tiên tìm được tinh huyết Hải Long, sau đó trở về chậm rãi thương lượng quyền sở hữu có được hay không?"

"Được." Vương Dao trầm ngâm một lát, lúc này mới thu kiếm lại.

Chu Văn Vũ cười khổ lắc đầu, thế hệ tuổi trẻ hiện tại, thật sự là càng ngày càng kinh khủng.

"Các ngươi có tìm được hay chưa?" Chu Văn Vũ nhìn về phía những vị lão sư kia.

"Không có." Tất cả mọi người hổ thẹn.

"Không có sao?"

Chu Văn Vũ nhíu mày, nói: "Tăng tốc thời gian, mau chóng tìm được nó trước khi người khác đến..."

"Làm sao lại tốn sức như vậy." Vương Dao cười lạnh một tiếng.

"Oanh!" Hỏa diễm vô cùng vô tận tuôn ra, Vương Dao cắm thanh kiếm gãy trong tay vào trong nước biển.

"Rào —— " Lực lượng kinh khủng chấn động cả hải vực, chỉ thấy nước biển trong nháy mắt sôi trào, dưới nhiệt độ kinh khủng, cư nhiên biến thành hơi nước, toàn bộ nước biển trong vùng biển, đang lấy một tốc độ kinh khủng hạ thấp xuống.

"Tê —— " Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm hơi lạnh, tiểu cô nương này, lại có thể dùng một chiêu sấy khô toàn bộ vùng biển!

"Ta dựa vào." Từ Phi há to mồm, nửa ngày cũng không khép lại được.

Sắc mặt của Trần Phong cũng biến hóa, hắn không phải chấn kinh vì thực lực của Vương Dao, mà là chợt nhớ tới, nếu như bị nàng phát hiện ra giọt tinh huyết kia đã bị mình giấu đi... khóe miệng của Trần Phong hơi hơi run rẩy.

Những học sinh mới vừa rồi trợ giúp mấy vị lão sư tìm kiếm tinh huyết Hải Long cũng đổ mồ hôi lạnh đầy người, sợ Vương Dao thấy ngứa mắt, sấy khô bọn hắn cùng một chỗ.

Thế là, ở dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Vương Dao cứ như thế sấy khô toàn bộ vùng biển! Nơi đó, đã biến thành một mảnh hoang mạc! Nhưng mà...Ở bên trong lại không có vật gì!

"Tinh huyết Hải Long đâu?" Vương Dao sát khí đằng đằng hỏi.

Hết thảy nước biển đã bốc hơi, thế nhưng tinh huyết Hải Long cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

"Ừm?" Chu Văn Vũ cũng cảm thấy giật mình, lạnh lùng nói: "Người nào đang cầm tinh huyết Hải Long? Tốt nhất thì lập tức giao ra, có nhiều thứ không phải là các ngươi có thể cầm."

"Thật sự không có." Tất cả mọi người đều cười khổ.

"Hừ!" Chu Văn Vũ cười lạnh, hắn mặc dù không có lực lượng bá đạo giống như Vương Dao, thế nhưng tích súc tự thân so với Vương Dao còn hùng hậu hơn, dùng một cỗ tinh thần lực kinh khủng quét qua trên người của mọi người. Nhưng mà, lại không phát hiện được cái gì.

Vương Dao cũng điều tra từng người, nhưng mà, Tinh huyết Hải Long, căn bản giống như là đã bốc hơi!

"Lão đầu tử, ngươi lại dám ở trước mặt ta chơi trò này." Vương Dao nâng kiếm chỉ vào Chu Văn Vũ, nàng khẳng định là lão nhân này đã âm thầm phải người đem tinh huyết Hải Long chạy mất.

"Thật sự không phải là ta." Sắc mặt của Chu Văn Vũ tái xanh, nói: "Vừa rồi cũng không có ai rời đi, nơi này cũng không có bất kỳ cái gì có thể truyền tống đồ vật, mà nếu thật sự có, chẳng lẽ có thể giấu diếm được cảm giác của ngươi hay sao?"

"Hừ." Vương Dao hừ lạnh một tiếng.

Ở trước mặt hai cường giả, tinh huyết Hải Long, cứ như vậy biến mất. Cho dù là tất cả mọi người đều bị điều tra một phen, ngay cả mấy người Trần Phong không xuống biển cũng bị điều tra một lượt, thế nhưng mà, vẫn không thể tìm được tinh huyết Hải Long.

"Có thể hay không là có quan hệ với những người kia?" Chu Văn Vũ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Bọn hắn nếu như đã bố trí chuyện này, có lẽ đã âm thầm thiết kế một số thủ đoạn, lúc ngươi đem cánh tay của hắn chém xuống, nếu như bọn hắn dùng một thủ đoạn nào đó dung hợp máu tươi của mình vào bên trong tinh huyết Hải Long, âm thầm điều khiển mà nói, có lẽ lúc này tinh huyết Hải Long đã nằm trong tay của bọn hắn."

"Đáng chết." Vương Dao ngẫm lại, thật sự là có khả năng này.

"Xem ra, ta phải đi tìm bọn hắn đòi một cái công đạo." Chu Văn Vũ cười lạnh, nói: "Tai họa nhiều học sinh của ta như vậy, phải để cho bọn hắn trả giá một chút, bọn chúng không biết là học sinh cấp ba ở Kim Thành trân quý đến cỡ nào hay sao."

Vương Dao lạnh lùng nhìn qua Chu Văn Vũ, hai người ai cũng không tin đối phương, thế nhưng loại tình huống trước mắt này, vốn dĩ cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Một hồi lâu, sau khi trải qua một lần kiểm tra kỹ càng nữa, tất cả mọi người mời được cho phép rời khỏi đây.

"Tìm được không?" Vương Dao nhìn Vương Việt một chút.

"Không có." Vương Việt vâng dạ nói.

"Phế vật." Vương Dao không chút có một chút khách khí nói.

Vương Việt cúi đầu xuống, ngay cả việc đáp lời cũng không dám.

Đám người lục tục ngo ngoe rời đi, ngay vào lúc Trần Phong cùng với mấy người Từ Phi chuẩn bị rời đi, Vương Dao bỗng nhiên mở miệng nói: "Trần Phong, ngươi đi qua đây."

Thân thể của Trần Phong cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ đã bị phát hiện?

Mấy người Từ Phi kinh dị nhìn Trần Phong một chút, suy nghĩ lại cái câu mà "Ta có thể cam đoan sống sót" lúc trước mà Trần Phong nói, nhất thời chấn kinh, Trần Phong lại thật sự nhận biết tiểu cô nương này!

Đây là một cường giả siêu cấp có thực lực khủng bố!

"Đi thôi." Từ Phi vỗ vỗ vào bả vai của Trần Phong.

Trần Phong mất tự nhiên cười cười, thân thể có chút cứng ngắc.

"Làm sao?" Từ Phi nhìn thấy phản ứng mất tự nhiên của Trần Phong, kinh dị nói: "Các ngươi sẽ không có loại liên quan nào khác đó chứ?"

Sắc mặt của Trần Phong càng thêm mất tự nhiên.

Loại chuyện đoạt tinh huyết Hải Long này, nào chỉ là liên quan, quả thực là huyết hải thâm cừu a.

"Ta dựa vào, thật sự là có sao." Vẻ mặt trêu chọc nguyên bản của Từ Phi bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nghiêm túc nhìn Trần Phong, nói: "Huynh đệ, ta có mấy lời phải nói cho ngươi biết, mặc dù thực lực của vị này rất mạnh, nhưng niên kỷ lại rất nhỏ. Đừng trách huynh đệ ta không có nhắc nhở ngươi, giao cấu với trẻ vị thành niên, ngồi tù tối đa là..."

"Cút!" Khuôn mặt của Trần Phong tối sầm.

Nhưng mà, còn chưa đợi Trần Phong động thủ, một đạo ánh mắt sắc bén như đao đã quét qua, sắc mặt của Từ Phi đại biến, một đám lửa không có dấu hiệu nào từ trên trời giáng xuống.

"Hô —— " Ngọn lửa bốc cháy, mái tóc soái ca của Từ Phi trong chốc lát bị đốt không còn một cọng.

"Đầu của ta cháy..." Từ Phi một mặt phát mộng, hắn sờ sờ cái đầu, chỉ có một đống tro tàn rơi xuống.

"Xem ngươi còn lắm miệng nữa hay không." Đám người Chu Linh nhịn cười, cưỡng ép kéo lấy Từ Phi đang mờ mịt rời đi.

"..."

Khóe miệng của Trần Phong co giật, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đi đến trước mặt Vương Dao.

"Mau nói chuyện." Vương Dao đạp một cước vào người Vương Việt.

"Cám...ơn " Vương Việt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phong, từ trong hàm răng phun ra hai chữ này.

"Không cần không cần." Trần Phong nhất thời thở phào một hơi.

"Đã thanh toán xong." Vương Dao từ tốn nói.

"Hiểu rõ." Trần Phong cười khổ nói.

Vị này thật đúng là một chút mặt mũi cũng không cho, ý tứ của nàng rất đơn giản, nói đúng ra là, lúc nãy Trần phong cứu Vương Việt một mạng, sau đó nàng cũng cứu Trần Phong một mạng, xem như là đã thanh toán xong, cho nên cũng không có ai nợ ai nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.