Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vũ gửi định vị cho Lục Chinh.
Xe Wrangler lái thẳng một đường đến khu biệt thự ở ngoại ô thành phố- Cẩm Tú Hương Giang, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống phía tây, đốm sáng cuối cùng cũng biến mất rồi.
Khu biệt thự thiết kế chú trọng sinh thái và sức khỏe, xe lái vào bên trong, có thể nhìn thấy đủ loại hoa cỏ cây cối khắp mọi nơi, đèn đường đều bị thực vật che lấp, mờ mờ ảo ảo.
Những biệt thự này hay được ví như vườn hoa sau nhà của nhà giàu, không ở thường xuyên. Dọc đường không trông thấy người nào cả, lạnh lẽo thanh vắng.
Nhà của Lệ Yên nằm ở vị trí trung tâm của khu biệt thự, lúc này đèn lầu trên lầu dưới đều mở sáng trưng, có chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa.
Lưu Vũ đi tới: “Lão đại.”
Lục Chinh hỏi: “Bên phía du lịch kia điều tra thế nào rồi?”
“Vẫn còn đang lấy khẩu cung, trước mắt vẫn chưa có manh mối gì cả.” Lưu Vũ thở dài: “Anh nói xem, một người tốt như lão Hàn, rốt cuộc kết thù với ai chứ?”
Lục Chinh im lặng một lúc: “Một người bạn cũ.”
Lưu Vũ: “Bạn cũ?”
Lục Chinh ngước mắt, nhìn người của bộ phận kỹ thuật đến hơn một nửa, chau mày: “Sao đám lão Dư lại qua đây?”
Lưu Vũ bĩu môi: “Còn nói nữa, người hâm mộ của Lệ Yên này quá đông, đường dây nóng báo cảnh sát của chúng ta sắp bị bọn họ gọi đến nổ tung rồi. Trong cục bảo tổ trọng án của chúng ta giúp đỡ, nhanh chóng tìm được người.”
Lục Chinh: “Tình hình bên này thế nào rồi?”
Lưu Vũ: “Không thấy người nữa, điện thoại cũng tắt máy, vừa kiểm tra camera trước cửa, tối qua đã rời khỏi nhà, đến bây giờ vẫn chưa về.”
Vân Miểu quan sát căn biệt thự, trang trí nơi này vô cùng hào hoa, chỉ mỗi sofa có hình dạng kỳ lạ trong phòng khách kia đã có giá mấy trăm nghìn tệ rồi.
Tuy rằng nơi đây là khu ngoại ô nhưng giá thị trường của căn biệt thự này cũng nằm ở mức bốn năm chục triệu tệ.
“Đồng chí cảnh sát, xin mấy người nhất định phải tìm thấy cô ấy!”
Người nói chuyện là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tai to mặt lớn, mặc áo thun polo màu xám, mắt nhỏ như hạt đậu, có đeo cặp kính màu đen trên sống mũi.
Lục Chinh quan sát anh ta.
“À, cảnh sát, tôi là người đại diện của Lệ Yên, Lý Uy. Tối qua cô ấy gọi điện cho tôi nói muốn ra ngoài giải tỏa tâm trạng, bảo tôi từ chối hết những thông báo thời gian gần đây cho cô ấy. Suy cho cùng cô gái này còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, vừa mới nổi tiếng một chút đã như thế…”
Vân Miểu hỏi: “Tại sao cô ấy muốn đi giải tỏa tâm trạng? Thất tình?”
Lý Uy mím môi: “Chuyện này liên quan đến chuyện cá nhân của nghệ sĩ, có thể không tiện tiết lộ.”
Vân Miểu: “Vậy cô ấy từng nói chuyện mình mang thai cho anh không?”
Lý Uy ngạc nhiên, đây là chuyện vô cùng riêng tư rồi.
“Chuyện này… Sao cô biết?”
Vân Miểu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đây là phòng của cô ấy?”
Lý Uy nuốt nước bọt nói sự thật: “Không phải, đây là nhà mượn của bạn.”
Vân Miểu hỏi: “Bạn trai?”
Lý Uy: “...”
Lục Chinh: “Liên lạc bảo bạn trai cô ấy qua đây chút đi.”
Lý Uy do dự, không nhúc nhích.
Lục Chinh: “Liên quan đến chuyện đời tư, phía cảnh sát đều sẽ giữ bí mật.”
Lý Uy ra ngoài cửa gọi điện thoại, trở lại thì sắc mặt không tốt lắm: “Vị này… E rằng không đến được, chỉ có thể tự mấy người đi tìm rồi.”
“Ở đâu?”
“Số một Hoa Thiên.”
Số một Hoa Thiên là một câu lạc bộ cao cấp, người bình thường đều không thể vào bên trong.
Lục Chinh xuất trình thẻ cảnh sát, nhân viên bảo vệ trước cửa thì thầm, không dám cản anh.
Lý Uy rùng mình nói: “Có chút chuyện cần tìm tổng giám đốc Hoắc.”
Lập tức có người đi phía trước dẫn đường.
Trong căn phòng penthouse, ánh đèn u ám, âm nhạc ồn ào, một cô gái mặc đồ gợi cảm đang nhảy những bước nhảy nóng bỏng theo tiếng nhạc trên sân khấu.
Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, người đàn ông bắt chéo đôi chân dài, một tay chống đầu, đôi mắt u ám, lười biếng nhìn cô gái trên sân khấu hệt như một kẻ săn mồi trú ngụ trong bóng tối.
Hoắc Diệp hơi ngước mắt nhìn sang, một con mắt của anh ta màu đen, một con mắt màu xanh xám, có cảm giác chết chóc nói không nên lời.
Lục Chinh nói ngắn gọn: “Cảnh sát.”
Tầm mắt của Hoắc Diệp rơi vào Vân Miểu đứng bên cạnh anh, anh ta hơi cong môi, giọng nói trầm thấp hững hờ: “Vị cảnh sát này, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu: “Chắc chắn là anh nhớ nhầm rồi.”
Hoắc Diệp cười hờ hững: “Vậy sao? Những cô gái xinh đẹp luôn có sự tương đồng đáng kinh ngạc.”
Vệ sĩ của anh ta đã đến rồi, Hoắc Diệp khua ngón tay, ý bảo bọn họ trở về trước.
Vân Miểu: “Lệ Yên biến mất rồi.”
Hoắc Diệp nhướng mày: “Cô ta biến mất thì liên quan gì đến tôi?”
“Cô ấy là bạn gái anh.”
Hoắc Diệp phì cười: “Nực cười, lên giường chung mấy lần thì gọi là bạn gái?”
Vân Miểu: “Chắc anh biết cô ấy mang thai rồi.”
Hoắc Diệp lắc lư ly rượu trong tay, đôi mắt bị màu rượu đỏ sẫm kia nhuộm đỏ: “Tôi cho cô ta tiền, cho cô ta địa vị, không ngược đãi cô ta.”
Vân Miểu hơi tức giận.
Lục Chinh: “Có chuyện muốn hỏi anh, đứng dậy.”
“Được chứ.” Hoắc Diệp đồng ý, nhưng không nhúc nhích.
Lục Chinh gõ tay lên bàn: “Bảo anh đứng dậy, không nghe thấy à?”
Nụ cười trên mặt Hoắc Diệp lập tức biến mất, không tình nguyện mà đứng dậy.
Lục Chinh: “Đứng thẳng chân rồi nói chuyện.”
Trong mắt Hoắc Diệp thấp thoáng có sự tức giận: “Anh biết tôi là ai không?”
Lục Chinh: “Là ai cũng vô dụng, ở trong lãnh thổ Trung Quốc, chỉ có người chết mới không cần tuân thủ pháp luật.”
Hoắc Diệp: “Nói không tồi.”
Lục Chinh: “Hôm qua Lệ Yên có liên lạc với anh không?”
Hoắc Diệp: “Có chứ, nửa đêm gọi cho tôi khóc suốt, tôi ghét nhất là phụ nữ khóc lóc.”
Lục Chinh: “Cô ấy có nói với anh là mình đi đâu không?”
Hoắc Diệp: “Nói muốn đi biển.”
Lục Chinh: “Biển nào?”
Hoắc Diệp tặc lưỡi: “Thật không hay rồi, tôi không hỏi.” . Kiếm Hiệp Hay
“Tối qua anh ở đâu?” Lục Chinh hỏi tiếp.
“Đương nhiên là đang… Trên giường.”
Lục Chinh: “Một người?”
Hoắc Diệp cười: “Hai người, bằng không chán biết mấy.”
Lục Chinh: “Cô ấy biết?”
Hoắc Diệp: “Biết chứ, tôi lười phải che giấu những chuyện này, nếu để tâm thì đừng tới, tôi không có thời gian dỗ dành.”
Dựa vào những thông tin nắm được trước mắt, Lệ Yên tạo ra trận dư luận này, càng giống như lấy cái chết để ép Hoắc Diệp.
Nhưng kế hoạch của cô ấy mất hiệu quả rồi.
Hiển nhiên chuyện này không ăn thua với Hoắc Diệp.
Lục Chinh: “Bây giờ anh gọi điện thoại cho cô ấy.”
Hoắc Diệp: “Được.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta gọi cho số điện thoại của Lệ Yên, thế nhưng điện thoại của cô ấy đã tắt nguồn rồi.
Vân Miểu: “Gửi tin nhắn cho cô ấy bằng phần mềm giao tiếp.”
Hoắc Diệp nghe vậy cũng làm theo, bọn họ đợi một tiếng đồng hồ vẫn không đợi được bất cứ tin nhắn nào của Lệ Yên.
“Cảnh sát, mấy người định ở lại đây bao lâu? Giường nhà tôi không chứa được nhiều người như vậy đâu. Nhưng nếu vị này chịu ở lại với tôi, mấy người muốn ở lại cũng được.” Vị này mà anh ta nói chính là Vân Miểu.
Lục Chinh: “Lệ Yên có ý định tự tử, cần anh lập tức báo cáo khi có tin tức của cô ấy.”
Hoắc Diệp châm điếu thuốc, ngậm vào miệng, hút một hơi: “Được, để số điện thoại lại, có tin tức sẽ gọi cho anh.”
Lục Chinh đọc số điện thoại của mình, Hoắc Diệp lắc đầu: “Không phải số của anh, mà là cô ấy.”
Tay Hoắc Diệp chỉ về phía Vân Miểu.
Lục Chinh lập tức từ chối: “Không được.”
Hoắc Diệp bĩu môi: “Được thôi, vậy mấy người tự tìm đi.”
Vân Miểu lấy giấy và bút trong túi ra, viết số điện thoại của mình cho anh ta.
Hoắc Diệp cười như không cười, búng tờ giấy trong tay và hỏi: “Em tên gì?”
“Kha Vân Miểu.”
Hoắc Diệp cười như không cười, nhìn cô một cái: “Tiên tử ở núi Hầu, mây cao mù mịt, rất hợp với em.”
Vân Miểu: “Đúng là cùng một chữ, nhưng không phải bài thơ này của anh. “Mây mù mịt, nước mênh mông. Con đường trở về của người chinh chiến còn dài".”
Hoắc Diệp: “Ừ, bài thơ này càng đẹp hơn.”
Ra khỏi câu lạc bộ đó, lông mày Vân Miểu vẫn luôn nhíu chặt: “Lệ Yên còn sống chứ?”
Lục Chinh: “Không biết.”
Vân Miểu: “Nếu chỉ hờn dỗi, có thể cô ấy sẽ mở máy, sao lại không trả lời tin nhắn của Hoắc Diệp chứ?”
Lục Chinh: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà trước.”
Vân Miểu: “Anh thì sao?”
Lục Chinh: “Đi xem thử còn manh mối nào khác không, vẫn chưa tìm được người.”
Lệ Yên là nhân vật của công chúng, người quan tâm đến cô ấy quá nhiều. Nếu như xử lý không tốt, lời đồn truyền khắp nơi, sẽ tạo nên một luồng dư luận tiêu cực.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu: “Vậy em đi với anh.”
Lục Chinh cười: “Miểu Miểu, đã mười giờ rồi, nên về ngủ sớm rồi.”
Vân Miểu: “Người già các anh có thể thức đêm, người trẻ tụi em càng không vấn đề.”
Lục Chinh duỗi tay nhấn đầu cô: “Kha Vân Hiểu, giải thích một chút, ba mươi tuổi thì gọi người già rồi à?”
Vân Miểu: “Vậy thì là tuổi trung niên.”
Lục Chinh hạ tay xuống, bóp lấy phần thịt mềm sau cổ cô, ngón tay ấn nhẹ vào: “Suy nghĩ lại xem, nói thế nào.”
“...” Dòng điện lan ra theo làn da, cả phần lưng của Vân Miểu đều tê dại.
Lục Chinh: “Anh lớn hơn em chín tuổi, lẽ nào em không nên gọi anh là anh trai à?”
Vân Miểu tách tay anh ra: “Mặt dày.”
Vân Miểu kết nối với kho số liệu của Vân Chinh, tin tức Vân Chinh thu thập được liên quan đến Lệ Yên rất ít.
Lục Chinh: “Xem ra lần này không thể trông mong vào khoa học công nghệ rồi.”
Vân Miểu cong mắt: “Không trông mong được khoa học công nghệ, anh còn có thể trông mong vào em mà.”
Xe lái đi chưa bao xa thì gặp được quán internet mở cả ngày, Vân Miểu nhảy xuống xe, đẩy cửa đi vào.
Lục Chinh đi theo, chốt xe lại: “Đi đâu đó?”
Vân Miểu: “Làm hacker.”
Vân Miểu nói làm hacker không phải nói đùa, ngón tay cô gõ nhanh trên bàn phím.
Từng chuỗi mã code di chuyển xuống dưới.
Rất nhanh những camera kia lần lượt bị cô xâm nhập vào. Camera cô xâm nhập đầu tiên chính là camera ở Cẩm Tú Hương Giang, tối qua lúc 20 giờ 03 phút, Lệ Yên đã đi ra khỏi khu biệt thự, lên một chiếc xe taxi màu xanh dương.
Camera ven đường lần lượt bị cô xâm chiếm.
Hình ảnh trong màn hình nhanh chóng di chuyển, ngón tay Vân Miểu gõ lạch cạch trên bàn phím.
20 giờ 26 phút, Lệ Yên bước xuống xe, đi vào một trung tâm thương mại, cô ấy đến cửa hàng mẹ và bé, mua một con thú nhồi bông.
20 giờ 39 phút, cô ấy biến mất trong một góc không có camera.
Vân Miểu xâm nhập vào toàn bộ camera trong bán kính hai nghìn mét, đều không tìm thấy dấu vết của cô ấy.
Lục Chinh: “Chắc cô ấy đã lên xe ở chỗ đó.”
Vân Miểu: “Cố làm ra vẻ thần bí?”
Lục Chinh: “Có thể.”
Khi ra khỏi tiệm internet đã ba giờ sáng, Lục Chinh lái xe, Vân Miểu ngủ say.
Đến dưới lầu nhà cô, cô gái ngồi ở ghế lái phụ đang ngủ rất sâu.
Lục Chinh ôm cô lên lầu.
Người máy Vân Chinh mở cửa từ bên trong, người máy lắc đầu muốn nói chuyện, nhưng bị Lục Chinh cản lại: “Chủ nhân con đang ngủ, yên lặng chút.”
Vân Chinh nói ù ù: “Đã nhận được.”
Lục Chinh ôm Vân Miểu vào trong phòng, anh muốn đi thì đột nhiên bị Vân Miểu kéo cổ tay: “Lục Chinh, hôm nay sinh nhật em, vẫn chưa ước đó.”
Giọng nói của Vân Miểu bởi vì mới tỉnh dậy nên trở nên vô cùng dịu dàng.
Lục Chinh quay đầu, khom lưng, nuông chiều ngồi xổm xuống bên cạnh: “Vậy bây giờ ước.”
Vân Miểu phồng má: “Nhưng không có bánh kem.”
Lục Chinh hơi bất lực: “Anh đặt rồi, chưa lấy.”
Vốn dĩ anh muốn tạo bất ngờ cho cô, ai ngờ nửa đường xuất hiện “Trình Giảo Kim” (*).
(*) Nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim: Là một câu tục ngữ, chỉ sự việc xảy ra ngoài dự liệu, bất ngờ, không kịp trở tay.
Vân Miểu: “Bỏ đi, trên người anh có bật lửa không?”
Lục Chinh: “Có.”
Anh lấy chiếc bật lửa bằng bạc trong túi cho cô, Vân Miểu ngồi dậy, thử bật vài lần nhưng đều không thành công.
Lục Chinh ôm lấy ngón tay cô, nhấn lên công tắc của bật lửa, “cạch” một tiếng, ngọn lửa màu xanh dương nhảy ra, ánh lửa chiếu vào đôi mắt của cô thành màu xanh lấp lánh, hệt như bảo thạch.
Trong phòng rất yên tĩnh, bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều là ánh lửa màu xanh, dịu dàng quyến luyến.
Vân Miểu cười: “Lục Chinh, anh hát bài chúc mừng sinh nhật đi.”
Lục Chinh: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ… Có thể ước được rồi.”
Vân Miểu nhắm mắt, chắp hai tay lại, nghiêm túc ước nguyện, cúi đầu thổi tắt bật lửa trong tay anh.
Căn phòng rơi vào một mảnh tối om, Vân Miểu ngửa mặt nằm lên giường.
Lục Chinh hỏi: “Miểu Miểu, em ước gì thế?”
Giọng nói Vân Miểu rất nhỏ: “Ngày ngày gặp mặt, năm nào cũng bình an.”