Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Chương 44




An Đóa cũng không biết Ngô Song Song lại có ý tưởng ngu ngốc như thế, nếu thực sự biết cũng sẽ không khống chế được mà cười to vài tiếng, loại hành động tự mình tìm đường chết này, quả thực làm cô hận không thể đứng lên vỗ tay.

Mà giờ khắc này, cô đứng bên cạnh Lý Việt nhìn Hồ Phong đang nổi trận lôi đình cùng với đôi mắt mờ mịt vô tội của Ngô Song Song, còn cả những phóng viên đang bị nhân viên công tác lục soát camera, khó có thể nhìn thấy, lắc lắc đầu.

"Não tàn." Bên cạnh truyền đến hai chữ làm cô tràn đầy đồng cảm.

An Đóa nghiêng đầu nhìn lại, thì nhìn thấy người đóng vai Chu Vương - Đặng Vũ đang mặc trên người phục sức dày nặng của quốc quân, hung hăng quạt nhẹ, thấy An Đóa nhìn ra bĩu môi nói: "Tiểu Đóa Tử, cô có ý kiến gì?" Thời tiết nóng như vậy, trang phục diễn xuất của phim cổ trang từ trước đến nay đều rất dày, mọi người đều mong chỉ quay một lần là qua, vừa rồi nếu Ngô Song Song không quấy rầy, cảnh diễn kia hơn phân nửa là đã qua rồi, kết quả bị quấy nhiễu như vậy, tất cả những gì đã làm đều trở nên vô dụng, mọi người không tức mới là lạ.

"Phụt" một tiếng, Lý Việt cười ha ha, tán thưởng vỗ bả vai Đặng Vũ, mí mắt An Đóa hung hăng run lên, ha hả cười lạnh trừng mắt nhìn Đặng Vũ, cong lên khoé mắt châm chọc, con ngươi sương mù mơ hồ: "Tiểu Đặng, người yêu nhà anh vẫn còn đang chờ anh đấy?"

Mặt Đặng Vũ tối sầm, quạt thật mạnh mẽ, nhận mấy chai nước từ trong tay trợ lý, đưa cho Lý Việt và An Đóa mỗi người một chai: "A, nói đùa thôi, cô nhóc đừng nóng giận, tốt xấu gì cũng phải chú ý hình tượng nữ thần Minh Hoàn của mình."

"Anh không lớn hơn bao nhiêu so với tôi đâu." An Đóa nhận nước đá trong tay anh ta uống một ngụm, mấy người cứ như vậy đứng ở một bên nhìn đoàn phim đang loạn hết lên.

Đạo diễn Vương đã sớm tức giận đến nỗi phong độ, lý trí hoàn toàn không còn, rít gào bảo nhân viên công tác ném mấy người paparazzi ra ngoài.

Nhìn mấy camera nhỏ như lỗ kim bị lục soát ra, Ngô Song Song cho dù ngu ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì, kinh hoảng bắt lấy tay của Hồ Phong: "Anh Hồ, em không cố ý, em không biết bọn họ mang mấy thứ này đi vào, hiện tại phải làm sao bây giờ?"

Gương mặt mập mạp của Hồ Phong đỏ bừng, hít thở thật sâu một bên nhanh chóng kéo Ngô Song Song đi đến chỗ đạo diễn Vương, một bên thấp giọng giáo huấn: "Mẹ kiếp cô nghĩ đoàn phim của đạo diễn Vương cũng giống như các đoàn phim nhỏ kia à, muốn dựa vào tin tức để lên mặt báo? An phận một chút cho tôi, tôi đã nói gì rồi mà cô thì lại làm cái gì!"

Trong lòng Ngô Song Song lo lắng vội vàng đáp ứng, Hồ Phong bước nhanh đi đến bên người đạo diễn Vương, giống như không thấy được gương mặt lạnh lùng của đạo diễn Vương, vô cùng cung kính khom lưng xin lỗi, ăn nói khép nép vô cùng: "Thật xin lỗi đạo diễn Vương, đây là lỗi của chúng tôi. Song Song tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, bị mấy tên paparazzi lừa nên mới làm ra chuyện như thế này, thật sự xin lỗi, mong ngài cho cô ấy một cơ hội cuối cùng, tôi bảo đảm sẽ giáo dục cô ấy thật tốt, nhất định sẽ không để cô ấy nháo ra chuyện như vậy nữa." Nói xong, anh ta dùng sức kéo cánh tay Ngô Song Song.

Cũng may lúc này chỉ số thông minh của Ngô Song Song đã xuất hiện, vội vàng phản ứng lại, một gương mặt thanh tú tràn đầy kinh hoảng và thất thố, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi đạo diễn Vương, tôi.. Tôi biết sai rồi, mấy phóng viên kia vẫn luôn đợi ở bên ngoài, tôi nghĩ đây là sự sắp xếp của đoàn phim cho nên mới.."

"Cô câm miệng cho tôi!" Vương Nhược Minh tức giận căn bản không cho mặt mũi, hít sâu xụ mặt nói: "Hồ Phong, cậu quản cho tốt người của mình vào, nếu làm ra việc này thêm một lần nữa, lập tức cút đi cho tôi!" Nói xong, tâm tình liếc nhìn Ngô Song Song cũng không có, nhìn đám người Lý Việt đang đứng ở bên kia nhàn nhã uống nước xem kịch vui, càng tức giận vểnh cả râu lên: "Còn không mau đi chuẩn bị, quay lại một lần nữa."

Mấy người An Đóa nhìn nhau, lắc lắc đầu ngoan ngoãn trở về vị trí ban đầu ngồi xuống, lúc cô quỳ xuống Đặng Vũ giơ tay ra đỡ, nhìn Lý Việt không biết còn phải quỳ bao lâu ở phía dưới, lắc đầu cảm khái: "Ai, đầu gối của anh Lý hôm nay chỉ sợ phải phế mất."

An Đòa tà tà liếc anh ta một cái, lúc camera đã vào chỗ chuẩn bị quay, cánh môi khẽ nhúc nhích mắng: "Anh có cần phải vui sướng khi người khác gặp họa như vậy không."

"Có sao?" Đặng Vũ hoảng sợ, vội vàng sờ khoé môi mình: "Rõ ràng như vậy sao?"

An Đóa vừa mới không nhịn được mà cong khoé môi lên, đã nghe thấy tiếng rống giận của đạo diễn Vương từ bên ngoài truyền vào: "An Đóa, cô cười cái gì mà cười, miệng cô bị rút gân à!" Nụ cười của An Đóa cứng đờ, âm thầm trừng mắt nhìn Đặng Vũ đang nhịn cười.

Ngô Song Song vừa tới đã liên tiếp hành động quá đáng hơn cả những tin tức mặt trái của An Đóa, lúc đạo diễn nhìn cô ta hay những ánh mắt của cả đoàn phim đều sẽ không có ý tốt. Một diễn viên hạng ba vất vả chen chân vào đoàn phim của đạo diễn Vương, lấy được một vai phụ quan trọng, vậy mà còn dám nhào ra việc như này, đây không phải tự tìm chết hay sao?

Hồ Phong xụ mắt nói mặt lợi mặt hại một lần, thấy sắc mặt Ngô Song Song trắng bệch, rốt cuộc cũng biết mình chạm vào hố lửa, kinh hoảng nhìn Hồ Phong: "Anh Hồ.."

Hồ Phong đã sắp tức chết rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy An Đóa đang đóng phim, càng buồn bực thêm. Hung tợn nghiến răng, đè nén bực bội nói: "Cô có phải nghĩ là sau lưng cô có người, Vương Nhược Minh cũng không dám đá cô ra ngoài? Cho dù Ôn Lăng chạm vào lỗi này thì cũng sẽ như vậy, cô mẹ kiếp cho rằng chính mình là ai?"

Ngô Song Song có thể nổi tiếng hoàn toàn là ngoài ý muốn, lúc trước người ông chủ kia coi trọng là An Đóa, nào biết được con nhóc chết tiệt đó liều chết không chịu mới để Ngô Song Song nhặt được tiện nghi này. Ngô Song Song nắm bắt cơ hội phục vụ thật tốt ông chủ kia mới có thể đi lên. Nhưng có một chuyện như vậy nên Ngô Song Song giống như vật thay thế cho An Đóa làm cô ta mang theo địch ý với An Đóa xinh đẹp xuất chúng tự nhiên hơn so với mình, An Đóa ở công ty bị ức hiếp thảm hại như vậy cũng không thiếu bút tích của cô ta.

Lúc ấy trong tay anh ta vất vả lắm mới có người nổi tiếng, không hề còn hứng thú với An Đóa không nghe lời nên đơn giản tùy tiện dắt Ngô Song Song lăn lộn, kết quả mẹ kiếp sau khi từ bệnh viện ra lại giống như biến thành một người khác vậy, thật sự là!

Hồ Phong nhìn về phía An Đóa trong phim trường, cho dù là rũ mi cười nhạt, hay ngước mắt nhìn mọi người phía dưới, đều diễn vô cùng nhập tâm nhân vật Minh Hoàn, càng làm cho Hồ Phong tức giận không thôi. Quay đầu liếc mắt nhìn Ngô Song Song một cái, trước kia anh ta cảm thấy Ngô Song Song ngu ngốc một chút cũng không sao, ít nhất thì anh ta có thể khống chế được, nhưng hiện tại xem ra, mẹ kiếp nhìn ra sao cũng thấy sốt hết cả ruột.

Ngô Song Song chột dạ không dám nói gì, lúc trước cô ta nghĩ rằng Vương Nhược Minh không dám đuổi cô ta đi, lúc này đã hối hận muốn chết: "Anh Hồ, phải làm sao bây giờ?"

Hồ Phong cười lạnh một tiếng: "Hiện tại đã biết hối hận? Lúc trước nhân lúc tôi không ở đây thì trì hoãn tới đoàn phim, hiện tại còn dám đem paparazzi đến đoàn phim, có phải lá gan của cô lớn đến mức muốn bay rồi hay không?"

Ngô Song Song nào dám thừa nhận, vội vàng lắc đầu. Hồ Phong trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái, đè lửa giận nói: "Đi cùng tôi." Anh ta nhanh chóng phân phó trợ lý bên người vài câu, sau đó mang theo Ngô Song Song đi xin lỗi các diễn viên hạng hai, đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch, hai trợ lý đi mua một đống trái cây, đồ ăn vặt cùng với nước uống ở ngoại thành mang vào bồi tội, khuyên can mãi mới làm sắc mặt của mọi người tốt hơn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.