Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 186: Hóa Đơn Phạt Với Mức Trên Trời




Hình Văn Bưu cười lạnh, đứng lên nói với bọn thuộc hạ:

- Các anh em, giải tán, có người nhìn không quen, xem ra huyện Lê này cũng phải bớt xuất hiện, về sau, chúng ta vào thành phố thôi. Gần đây trong thành phố mới mở một khách sạn khá được, nghe nói là do Chu Lạp Phong mở. Tất cả đều theo kiểu Việt, ở mọi nơi, thứ gì đặc sắc thì cần có đều có. Vừa có ăn, lại có chơi nữa, sau này, chúng ta sẽ tới bên đó.

Nhìn đám người Hình Văn Bưu kiêu ngạo rời khỏi, giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang quả thực cũng không có cách nào.

Loại đơn vị được quản lý trực tiếp từ trên như cục thuế này, trừ khi là Nhiếp Chấn Bang bắt được bằng chứng vi phạm kỷ luật có tính thực chất, nếu không, chỉ với mấy chuyện kiểu này, thật đúng là khó mà nói. Hơn nữa, mặc dù muốn dùng Ủy ban Kỷ luật cũng cần thông báo một tiếng trước cho cấp trên một bậc của chi cục thuế cấp huyện là Cục thuế. Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến loại đơn vị này không thèm quan tâm đến chính quyền địa phương.

Bởi vì, biên chế nhân sự và tiền lương không có thứ gì anh nắm được của họ nên không thể chặn lại nổi cái gì. Hắn có thể tôn kính anh ở ngoài mặt một chút như vậy, cũng đã là rất khách khí rồi.

Khúc Phong cũng đã đi lên nói:

- Chủ tịch Nhiếp, đừng nóng giận, Hình Văn Bưu này chính là cái kiểu tính cách đó. Năm đấy, khi Chủ tịch Ngô ở đây cũng bị tiểu tử này vượt mặt. Nhưng, tiểu tử này, bối cảnh sau lưng hắn quá cứng rắng, căn bản cũng không lộ cho chúng ta bất cứ nhược điểm nào của hắn, người như vậy, thực sự là không có biện pháp gì.

Trần Nhạc cũng gật đầu nói:

- Chủ tịch xin bớt giận, về sau có cơ hội. Chúng ta sẽ tìm hắn tính sổ.

Bởi vì có Chánh văn phòng Huyện ủy Khúc Phong ở đây, Trần Nhạc cũng không nói rõ ra. Tuy nhiên, ý tứ của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang cũng nghe hiểu rồi.

Xảy ra một chuyện như vậy, ăn cơm cũng không có hứng thú là mấy nữa. Trương Sở Bân trong lòng cũng là có chút đắc ý. Tuy nói, hiện giờ Trương Sở Bân đã hoàn toàn từ bỏ ý đồ tranh giành chiến tích với Nhiếp Chấn Bang rồi. Nhưng, có thể nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang ăn mệt, nhất là ngay trước mặt cán bộ lãnh đạo của huyện, Trương Sở Bân vẫn có chút vui vẻ ra mặt.

Ở Ủy ban nhân dân huyện Lê, bên trong văn phòng của Nhiếp Chấn Bang.

Lúc này, cục trưởng cục Xây dựng cùng với Trưởng khoa quy hoạch thiết kế phòng Xây dựng đều ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay Nhiếp Chấn Bang cầm một chồng các bản vẽ.

Đây là bản phác thảo công trình và phương án thiết kế ban đầu cho trụ sở làm việc của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lê. Đương nhiên, với trình độ thiết kế của phòng Xây dựng Huyện Lê tất nhiên không thể làm được những thứ này.

Phía Hùng Kiến Minh mặc dù cũng là cán bộ tốt nghiệp hệ chính quy hiếm có, nhưng cũng không phải là học thiết kế xây dựng ra. Sau khi Nhiếp Chấn Bang xem xong, Hùng Kiến Minh liền nói:

- Chủ tịch, đây là thiết kế xây dựng do Lương Công của thành phố Bá Châu tự mình đặt bút thiết kế. Toàn bộ công trình xây dựng, chọn phong cách được lưu hành nhất trong thời gian gần đây. Tính thông gió và khả năng chiếu sáng đều rất tốt. Nhân viên của cục Xây dựng đều đánh giá là rất được.

Hiện giờ, toàn bộ cơ quan chính phủ huyện Lê cùng với cơ quan trực thuộc, các cục đều phải tiến hành dời đi, ký túc xá của từng đơn vị đều cần thiết kế lại, đây là một công trình có số lượng không nhỏ. Đương nhiên, những đơn vị như cục công an, cục Giao thông đều cũng có phương pháp riêng của mình để xin quy hoạch thiết kế của viện thiết kế tỉnh, nhưng đại bộ phận đơn vị vẫn là do phòng Xây dựng huyện thống nhất quy hoạch. Cứ như vậy, cục Xây dựng hiện giờ là nơi bận rộn nhất.

Nhiếp Chấn Bang nhìn đề án, đây là phong cách châu Âu Baroque khá lưu hành hiện giờ. Loại phong cách xây dựng này, vào thời đại này, đích thật là lưu hành nhất, nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng biết, chờ thêm hai năm nữa, sau khi xã hội phát triển thêm một bước, cơ quan chính phủ vẫn cần thể hiện sự trang trọng, uy nghiêm. Kiến trúc vuông vức vẫn là loại hình chủ đạo trong số các loại hình trụ sở làm việc của chính phủ.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền nói:

- Lão Hùng, phương án này, Bí thư Trương có xem qua chưa? Ý của ông ấy ra sao?

Hùng Kiến Minh liền đáp:

- Ý của Bí thư Trương là, trong chuyện phân phối ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, tốt nhất cũng nên có sự khác nhau, hoặc xây dựng kiểu lầu đôi song song, dùng một chiếc cầu nối liền hai tòa nhà lại với nhau.

Vừa nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang lền nhíu mày, đây là có ý gì chứ, Đảng uỷ và chính phủ phải phân cách sao? Nếu như vậy, không bằng xây dựng từng cái sẽ tốt hơn.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:

- Lão Hùng, phương án này, tôi thấy vẫn có chút không ổn. Kiểu kiến trúc Baroque này có dạng đỉnh trần oval, loại phong cách này, dùng cho kiến trúc xây dựng ở huyện Lê cũng được. Nhưng, cơ quan Đảng uỷ chính quyền, dù sao cũng là hình tượng của huyện Lê. Xây dựng như vậy, có vẻ thu hút quá, cũng không trang trọng cho lắm. Người trong nước vẫn là nên lấy thói quen và hình tượng thẩm mỹ của người trong nước làm chủ. Tôi thấy, có thể tham khảo một chút ý kiến thiết kế của hội đồng kiến trúc. Anh xem xem, hội đồng kiến trúc đã thành lập được nhiều năm như vậy, nhưng, loại phong cách này hết sức trầm tĩnh, chắc chắn, chưa bao giờ mang tới cảm giác lạc hậu cho người xem.

Nhiếp Chấn Bang nói vừa xong, Hùng Kiến Minh vẫn không nói gì, Trưởng phòng quy hoạch bên cạnh liền nói:

- Chủ tịch, lời anh vừa nói, cho tôi một loại cảm giác như được khai thông vậy. Cứ như vậy, Huyện ủy và chính phủ cũng được phối hợp với nhau tốt rồi. Áp dụng phương án xây dựng hình khối dài mảnh, phía trước, chọn dùng đá cẩm thạch dựng thành kiểu có 9 cột trụ. Đảng ủy và Ủy ban sẽ nằm chia ra ở hai bên, như vậy cũng dễ dàng phối hợp với nhau rồi.

Nhiếp Chấn Bang gật đầu, đến sau này, cũng có không ít nơi làm như vậy.

Trụ sở làm việc của cơ quan chính phủ đều xây như vậy, ở giữa, treo cao một lá cờ quốc kỳ đỏ thẫm, thể hiện ra khí độ uy nghiêm của Đảng uỷ chính quyền. Hai bên, mỗi bên lại treo một tấm biển Đảng uỷ và Ủy ban nhân dân.

Phân ra hai bên phòng làm việc, ở giữa là phòng tiếp đãi, phòng họp, như vậy cũng có thể bảo đảm được vấn đề bí mật của mỗi bên.

Vừa lúc đó, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, Dịch Quân từ bên ngoài đi vào, nhìn Hùng Kiến Minh bên cạnh, cười gật đầu chào hỏi một chút, liền đi tới chỗ Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch, bên ngoài có Giám đốc Trương của công ty xây dựng huyện Lê và giám đốc Vương của mỏ quặng boxit cũng đến đây. Xem ra, có việc rất gấp, anh xem?

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hơi sửng sốt, công ty xây dựng và mỏ quặng boxit ư? Trước khi khai trương Công ty Mẫn Nông và mỏ khai thác Long Hoa, hai xí nghiệp được coi như là “đầu lĩnh” chủ chốt của huyện Lê, ông chủ nộp thuế nhiều nhất. Có thể nói, hai ngành công nghiệp và kiến trúc của huyện Lê đều là do hai công ty này chống đỡ cho tới nay.

Bình thường hai người này đến huyện Lê đều báo trước nhưng sao lần này lại đột nhiên đến đây. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, nhìn Hùng Kiến Minh nói:

- Lão Hùng, những thứ vừa bàn, tổng thể ý tôi là như vậy. Các anh có thể tổ chức một đội ngũ đặc biệt nghiên cứu một chút, nếu thực sự là không được, cũng có thể vào Ô thị tìm đọc sách thêm ở viện Thiết kế Kiến trúc Tây Bắc. Tòa nhà làm việc của cơ quan Đảng uỷ, chính quyền Huyện Lê là đại diện cho hình tượng Huyện Lê, không thể xem nhẹ được.

Đợi Hùng kiến Minh đi rồi, Dịch Quân mới dẫn Giám đốc Trương và giám đốc Vương vào. Nhìn hai người trước mắt, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Sao vậy, hai vị đại thần tài của huyện Lê chúng tôi, hôm nay là thế nào vậy? Chẳng lẽ, xảy ra vấn đề gì sao?

Câu nó vừa dứt, Giám đốc Trương liền đứng lên nói:

- Chủ tịch, xảy ra vấn đề lớn, rất lớn thật rồi. Sáng sớm hôm nay, một đám người của chi cục thuế dưới sự dẫn dắt của một gã Phó trưởng phòng, trực tiếp chạy tới công ty của chúng tôi, sau khi lấy ra giấy chứng nhận, liền yêu cầu kiểm toán.

Nghe được ba chữ “Chi cục thuế” kia, Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, loại đơn vị như công ty xây dựng, đều là thuộc loại đơn vị sự nghiệp của huyện Lê. Hai bên lẫn nhau đều là người quen, phần thuế từ thu nhập doanh nghiệp đó, tự nhiên là sẽ không cần nộp đủ lên trên. Đôi khi, kéo kéo một chút, dựa vào nhau, nói được khó nghe một chút, tình huống trốn thuế, lậu thuế vẫn sẽ có. Đây đều là chuyện rất bình thường. Những khoản này, tất nhiên là không bị điều tra.

Giám đốc Trương vẻ mặt như cầu xin, từ bên trong túi tài liệu mang theo bên người, lấy ra một tờ quyết định xử phạt đưa cho Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch, anh cũng biết, loại chuyện này, không riêng gì chúng ta, các nơi trên cả nước đều là như thế. Tất cả mọi người đều bình an vô sự. Nhưng giờ, sau khi chi cục thuế kiểm toán, đưa cho chúng tôi một tờ hóa đơn phạt một triệu. Toàn bộ công ty cũng chưa có nhiều tiền như vậy, chúng tôi làm sao sống được đây? Toàn bộ tài sản cố định của công ty cộng lại cũng chỉ hơn một triệu mà thôi. Nói như vậy, rõ ràng đem công ty của chúng tôi cho họ rồi cho nhanh.

Bên cạnh, giám đốc Vương cũng là loại sắc mặt này, không đợi giám đốc Vương nói, Nhiếp Chấn Bang liền nói:

- Giám đốc Vương, bên các anh bị phạt bao nhiêu?

Hai người không hẹn mà cùng đều đến đây. Nếu bên chi cục thuế của Hình Văn Bưu lấy phương thức này để bức bách mình đến cúi đầu chịu thua, tất nhiên hắn sẽ không chỉ kiểm tra một nơi. Công ty Mẫn Nông và công ty khai thác mỏ Long Hoa không phải là nơi Hình Văn Bưu có thể đắc tội được. Hơn nữa, dưới quy định cưỡng chế và yêu cầu của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Côn và Triệu Tinh Long mấy người bọn họ cũng sẽ không chơi loại thủ đoạn này, một chút thuế thu nhập, đối với những người này chỉ là chút tiền lẻ, cũng không cần ném đi như vậy. Tất nhiên, đã không có khe hở, ruồi bọ sẽ không thể bay vào được.

Giám đốc Vương vẻ mặt cười khổ nói:

- Chúng tôi quặng mỏ bên này, bao năm qua, phần thuế khất do giá trị khoáng sản tăng lên còn có ba trăm nghìn. Mặt khác, đôi khi, cũng phải bỏ qua một chút, kiểm tra lần này, chi cục thuế kê hóa đơn phạt là một triệu rưỡi.

Nghe được những con số này, Nhiếp Chấn Bang lại ngây ngẩn cả người. Hình Văn Bưu này, thật đúng là coi mình như đồ gà mờ rồi. Hai xí nghiệp, phạt tiền không nhiều không ít, cộng lại là hai triệu rưỡi. Ý nghĩa của chuyện này, Nhiếp Chấn Bang không tin Hình Văn Bưu không có nghĩ qua. Chuyện đã rất rõ ràng là được sắp đặt, đây là nhằm vào chính mình mà thị uy rồi. Chủ tịch Nhiếp ngươi không phải vênh váo lắm sao? Không phải muốn tố cáo tôi lên cấp trên sao? Tốt lắm, Hình Văn Bưu tôi bây giờ còn là trưởng phòng của chi cục thuế huyện Lê, tôi phạt anh hai triệu rưỡi đấy.

Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, chuyện này không dễ giải quyết. Thỏa hiệp? Thỏa hiệp với người như Hình Văn Bưu ư, đó là chuyện không thể nào, trừ khi mình nguyện ý bỏ qua thể diện. Nhưng, nói vậy, mình ở huyện Lê còn làm việc kiểu gì nữa? Uy tín tạo dựng lên được như hiện giờ, sẽ mất hết. Đâu nặng đâu nhẹ, Nhiếp Chấn Bang cũng biết.

Có điều, nếu như không thỏa hiệp, hiện giờ, Hình Văn Bưu đang chiếm lý lẽ. Chuyện phạt tiền này, mặc dù có nhiều hơn một chút, nhưng, cũng không phải là không có căn cứ. Căn cứ quy định thuế vụ, dựa theo mức nợ để phạt cũng là có thể được. Nếu là không nộp, Nhiếp Chấn Bang cũng coi như làm sai.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang nhìn hai người nói:

- Nộp, nộp hết, giải quyết cho xong cái khoản nợ nần mục nát kia của các ông đi. Đừng để cho chi cục thuế bất cứ cơ hội nào. Nếu xảy ra vấn đề như thế này lần nữa, hai người các ông cũng cuốn gói về nhà luôn đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.