Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 31




Cải tạo nông cụ chỉ là bước đầu tiên, tăng sản lượng lương thực mới là mục đích hướng đến. Sự phụ thuộc vào đất đai trong thời đại này đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng, thậm chí có thể nói vận mệnh của một triều đại phụ thuộc vào thu hoạch trên đất đai, mưa thuận gió hòa thì quốc thái dân an, mất mùa đói kém thì vận nước lâm nguy.

Khi việc tăng sản lượng thu hoạch thành công, một trong những nguyện vọng của nguyên chủ - trở thành niềm tự hào của Du thị, sẽ có thể thực hiện xong.

Năm đó, Du thị bị Tiêu lão phu nhân chỉ thẳng vào mặt mắng không biết cách nữ nhi, vì nguyên thân mà bị không ít người xem thường và chế nhạo. Tiểu cô nương vô cùng áy náy với mẫu thân, hi vọng một lần nữa có thể lấy lại từng chút một thể diện mà Du thị bị mất.

A Ngư không chỉ muốn Du thị được kính trọng vì có nữ nhi tài giỏi, mà còn muốn Tiêu lão phu nhân dù không thích nàng cũng phải tôn trọng nàng. Cũng để cho Cung Vương có khí vận nghịch thiên, quỹ đạo nhân sinh vốn vô cùng thuận lợi, cùng sẽ không dám tùy tiện rắc muối lên vết thương của nàng chỉ vì muốn làm vừa ý người trong lòng của hắn ta. Tất nhiên, đây là trường hợp xấu nhất, nàng sẽ không để cho Cung Vương có cơ hội đắc thế.

Người thợ mộc nhìn kỹ bản vẽ, hắn không dám khẳng định chắc chắn, chỉ nói để mình làm thử xem sao.

A Ngư bèn để hắn làm thử, thử một lần kéo dài cả một tháng. Không phải tay nghề thợ mộc kém mà là do A Ngư không đưa bản vẽ hoàn chỉnh ngay từ đầu, thử làm sao có thể thành công từ lần đầu tiên, đương nhiên phải thất bại nhiều lần mới có thể hướng đến thành công.

Trong thời gian này, Chu tiên sinh lên án mạnh mẽ hành vi không chuyên tâm làm việc đàng hoàng của A Ngư, vô cùng đau lòng vì A Ngư không chăm chỉ học tập, lãng phí thời gian học vào những mánh lới kỳ lạ, điều đó chỉ làm lãng phí thiên phú của nàng.

Tính tình A Ngư tốt nên vẫn nghe dạy dỗ, nhưng cần làm gì thì vẫn cứ làm.

Không ít hạ nhân trong sơn trang bàn tán, giọng điệu ám muội nói: "Rốt cuộc cũng là người lớn lên ở nông thôn."

Theo suy nghĩ của bọn họ, A Ngư không làm tiểu thư Hầu phủ cho tốt mà còn lăn lộn với đám thợ mộc, đúng là tự làm khổ mình.

Trong thời đại này, sĩ nông công thương, thợ mộc còn ở sau nông dân.

Sau khi nghe được những lời bàn tán bậy bạ đó, Chu tiên sinh cuối cùng đã không thể chịu đựng nổi, nói với Tĩnh Hải Hầu và Du thị khi bọn họ đến thăm A Ngư, hi vọng bọn họ có thể nói cho A Ngư nghe lời một chút.

Tĩnh Hải Hầu hơi nhíu mày, hỏi A Ngư: "Con muốn làm đồ chơi gì à?"

Du thị làm dịu không khí: “Đúng là đứa nhỏ, chơi thì chơi thôi, nhưng con vẫn phải lấy việc học làm chủ."

A Ngư bóp bóp tay, hơi ngượng ngùng nói: "Con không chơi, con muốn làm một cái cuốc."

Lần này, ngay cả đôi lông mày của Du thị cũng nhíu lại.

A Ngư nói nhỏ: "Hôm trước con đi ra ngoài thấy nông dân cuốc đất rất cực khổ."

Vẻ mặt nàng có chút ảm đạm: "Trước đây con cũng từng cuốc đất rồi, cũng biết việc này rất mệt, ngày hôm sau tay sẽ bị phồng rộp cả lên, lúc đó con đã muốn làm một thứ nông cụ có thể làm đất dễ dàng và tiết kiệm sức lực hơn. Khi rảnh rỗi, con đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng trước đó vẫn chưa có có cơ hội để làm thử. Hôm đó sau khi nhớ lại, con muốn thử xem một chút, nếu thành công, cũng có thể giúp đỡ một số người."

Tĩnh Hải Hầu, Du thị và cả Chu tiên sinh đều im lặng trong giây lát.

Tim Du thị chợt đau nhói, bà ấy ôm lấy nữ nhi A Ngư, cẩn thận vuốt ve bàn tay nàng, bàn tay của con gái còn không mềm mại bằng mình, trên đó vẫn còn những dấu vết của công việc vất vả.

Chu tiên sinh nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nàng vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, lại phải lưu lạc đến thôn quê chịu cực khổ, một cô nương lại muốn đi làm cuốc, hắn ho khan rồi nói: "Tấm lòng của Bát cô nương thật thiện lương."

Mặc dù hắn cảm thấy nàng sẽ không thể làm ra cái gì, nhưng suy nghĩ và tấm lòng của nàng vẫn rất đáng khen.

A Ngư xấu hổ cười cười.

Tĩnh Hải Hầu cũng nghĩ A Ngư không thể làm ra vật dụng có ích gì, nhưng lại không muốn làm nàng buồn, nên thuận miệng nói: "Lúc rảnh rỗi có thể thoải mái làm, nhưng đừng quên làm bài tập."

A Ngư cười vui vẻ, còn mang theo sự hồn nhiên của nữ nhi muốn khoe với người lớn: "Cha mẹ có đi xem một chút không?"

Tĩnh Hải Hầu và Du thị đương nhiên muốn cổ vũ nàng.

A Ngư hưng phấn dẫn bọn họ đến chỗ thợ mộc, giống như một đứa nhỏ không thể chờ được muốn khoe đồ chơi của mình với bạn bè.

Hiếm thấy dáng vẻ trẻ con của nàng, Tĩnh Hải Hầu và Du thị không thể nhịn được cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.