Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 38




Tiểu Nga nuốt nước bọt, nhưng thay vì nhận lấy chân cừu thì lại quay đầu nhìn về phía Kim Phi.

Thấy Kim Phi gật đầu mới nhận lấy chân cừu, sau đó đưa cung nỏ cho Khánh Hoài.

Khánh Hoài cầm cung nỏ nghiên cứu một chút, sau đó vặn bánh xe cò quay đeo dây cung rồi bóp cò về phía một cây to cách đó cả chục mét.

Phụt!
Mũi tên vụt đi và đóng chặt vào cây.

Mũi tên hoàn toàn cắm vào trong tay, đuôi mũi tên run rẩy kịch liệt phát ra tiếng phạch phạch.

Khánh Hoài lại vặn bàn xoay, bắn thêm một mũi tên khác.

Phập! Phập! Phập!
Ba tiếng động vang lên liên tiếp, trên cây lại có thêm ba mũi tên.

“Bắn hay lắm!”
Kim Phi chân thành tán thưởng.

Bốn mũi tên được ghim chặt vào thân cây và sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới, như thể chúng được đo bằng thước, và khoảng cách giữa mỗi mũi tên là như nhau.

“Cung tốt!”
Khánh Hoài cũng ngạc nhiên với cung nỏ trong tay, cảm thán không thôi: “Loại cung nỏ này ta chưa từng nhìn thấy, dũng sĩ lấy từ đâu ra vậy?”

“Phụ thân của tiểu sinh là một người thợ rèn, từ nhỏ được nghe nhiều nhìn nhiều, cũng học được một ít.

Chỗ cung nỏ này là do tiểu sinh tự làm ra”.

Kim Phi giải thích.

“Hóa ra tiên sinh không chỉ là anh hùng đánh hổ mà còn là một nghệ nhân.

Thất lễ, thất lễ rồi”.

Lần đầu tiên Khánh Hoài chắp tay về phía Kim Phi, biểu thị sự tôn trọng, xưng hô cũng đã đổi từ dũng sĩ thành tiên sinh.

Hắn cũng rất tò mò về Kim Phi.

Nhìn trông có vẻ gầy gò yếu ớt, tự xưng là tiểu sinh, có lẽ là một thư sinh, nhưng lại có thể giết chết hổ dữ, lại còn có thể tạo ra một chiếc cung nỏ của uy lực mạnh như vậy…
“Chút kỹ năng nhỏ mà thôi, không dám xưng là nghệ nhân”.

Kim Phi cực kỳ không thích cách nói chuyện của người xưa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra không phải là xong rồi sao? Cứ phải tỏ ra khách khí như vậy.

Nhưng y chỉ có thể than thở trong lòng.

Nếu bây giờ y bá vai Khánh Hoài gọi một tiếng huynh đệ, e là giây tiếp theo sẽ bị đám thị vệ phía sau chém chết.

Bất cứ lúc nào cũng phải ưu tiên mạng sống lên hàng đầu.

Trong thời đại mà mạng người không đáng giá như vậy, Kim Phi cảm thấy bản thân vẫn nên đi theo quan lớn thì tốt hơn chút.

“Tiên sinh khiêm tốn rồi”.

Khánh Hoài ra hiệu cho những thị vệ phía sau lấy cung tên trên cây xuống, lật nỏ lại nói: “Cung nỏ uy lực vô cùng lớn, nhưng lên dây thì lại vô cùng khó khăn, tốc bộ bắn ra cũng rất chậm, sau khi được tiên sinh cải tiến, hai vấn đề này đều đã được giải quyết, sự tài tình kỳ diệu như vậy thực sự khiến người ta phải khâm phục”.

“Thật tiếc vì việc sản xuất cung nỏ có yêu cầu cực kỳ cao về gỗ và dây cung, không thể sản xuất với số lượng lớn, nếu không quân ta nhất định sẽ có thêm một loại vũ khí khác! ”
Nỏ truyền thống cần sử dụng tính đàn hồi của thân cung và dây cung, để đạt được mục đích kích thích mũi tên, quả thực có yêu cầu cao về gỗ và dây cung.

Nhưng chỉ cần tìm đúng được loại vật liệu thì đó không còn là vấn đề, hoàn toàn có thể sản xuất số lượng lớn.

Tuy nhiên sau khi Khánh Hoài nói như vậy, Kim Phi cũng không muốn tự chuốc phiền phức, chỉ đơn giản lựa chọn gật đầu đồng ý.

“Tiên sinh có phải đã sử dụng cung nỏ này để giết chết hổ không?”
“Đúng vậy”.

Kim Phi gật đầu thừa nhận.

Trong mắt Khánh Hoài hiện lên một tia thất vọng.

Khi nhìn thấy xác con hổ, hắn cho rằng mình đã gặp được một cao thủ bắn tên, bây giờ mới nhận ra Kim Phi là dựa vào sức mạnh của chiếc cung nỏ này.

Theo Khánh Hoài thấy, mặc dù chiếc cung nỏ sau khi được Kim Phi cải tạo đã khắc phục được những vấn đề tồn đọng trước đây, nhưng tốc độ bắn vẫn còn quá chậm, hoàn toàn không thể so sánh được với trường cung.

Trường cung chỉ cần kéo dây và mũi tên là có thể bắn được, cao thủ thực sự một phát có thể bắn được mấy chục mũi.

Còn về cung nỏ của Kim Phi sau khi đã cải tạo, mỗi lần sau khi bắn đều phải vặn bàn xoay, xoay vài lần rồi mới bắn được tiếp, như vậy khiến cho Khánh Hoài cảm thấy có chút vô vị.

Cũng khiến hắn cảm thấy ân hận vì đã chạy tới đây.

Tuy nhiên là một quý tộc được giáo dục tốt, Khánh Hoài rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng của mình, sự thất vọng trong mắt chỉ là thoáng qua.

Mấy người vừa đi vừa cười nói bước vào tiểu viện của Kim Phi, vừa vào đã nhìn thấy phường tơ trong túp lều.

Khánh Hoài không quá để tâm, nhưng khi nhìn thấy một thị vệ cứ không ngừng nhìn vào guồng quay bên trong, hắn không khỏi hỏi: “Chung Ngũ, nhìn gì vậy?”
“Khởi bẩm hầu gia, tiểu thần đang nhìn những chiếc guồng quay kia”.

Thị vệ cung kính đáp.

“Guồng quay làm sao?”
Khánh Hoài tò mò hỏi.

Là hầu gia, hắn rất ít khi nhìn thấy guồng quay tơ, càng chưa từng tiếp xúc qua, không nhìn ra được điểm khác biệt.

“Hầu gia cũng biết đấy, mẫu thân của tiểu thần quay tơ nuôi tiểu thần lớn, rất quen thuộc với các loại guồng quay tơ, nhưng chưa từng nhìn thấy loại này bao giờ”.

Chung Ngũ chỉ vào guồng quay tơ nói: “Guồng quay tơ mà thần từng thấy đều là quay bằng tay, nhưng những guồng quay này đều là dùng chân đạp, hơn nữa có tận năm trục quay, vì vậy tốc độ quay rất nhanh”.

Khánh Hoài gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút không thuyết phục.

Theo hắn thấy, quay tơ là việc phụ nữ làm, một đám đàn ông vây quanh một chiếc guồng quay tơ thì có gì đáng xem chứ?
Tuy nhiên Chung Ngũ đã theo hắn vào sinh ra tử rất nhiều năm, mặc dù nói là chủ tớ, nhưng thực ra giống như huynh đệ vậy.

Chung Ngũ thường không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, hiếm lắm mới gặp thứ khiến hắn nảy sinh hứng thú như vậy, Khánh Hoài không khỏi suy nghĩ khác về những chiếc guồng quay tơ này.

Nhưng điều mà Khánh Hoài không ngờ là chỉ nhìn thôi vẫn không khiến Chung Ngũ hài lòng, hắn chắp tay hỏi Kim Phi: “Tiên sinh, ta có thể thử chiếc guồng quay tơ này không?”
Kim Phi có thể nói được gì chứ, chỉ đành gật đầu: “Được”.

Chung Ngũ lập tức tháo thanh kiếm của mình và đặt nó sang một bên, ngồi xuống trước guồng quay tơ bắt đầu vào việc.

Một người đàn ông thân hình to lớn, còn mặc một bộ áo giáo, ngồi chiếc một chiếc guồng quay tơ, nhìn thế nào cũng thấy không hợp lý chút nào.

Khánh Hoài chút nữa thì phải dùng tay che mặt.

Biểu cảm của những thị vệ phía sau cũng giống với Khánh Hoài.

Tuy nhiên không ai ngăn cản cả.

Bọn họ đều biết gia cảnh của Chung Ngũ, từ nhỏ được mẹ nuôi nấng bằng nghề quay tơ, có tình cảm đặc biệt đối với guồng quay tơ.

Chung Ngũ quay xong một đợt liền đừng dậy.

“Loại guồng quay tơ này thực sự quá hữu dụng, tốc độ nhanh hơn sáu lần so với cái ta thấy trước đây.

Mẹ ta mà còn sống, nhìn thấy một chiếc guồng quay tơ như thế này thì sẽ vui biết mấy”.

Một người đàn ông vạm vỡ với vết sẹo trên mặt, đôi mắt đỏ hoe khi nói những lời này.

Trong ký ức của hắn, mẫu thân luôn không ngừng quay tơ, ban ngày quay, đêm tối quay, nhưng số tiền kiếm ra vẫn không đủ ăn, hai mẹ con thường xuyên chịu cảnh đói bụng.

Giá như ngày ấy có guồng quay như như này thì mẹ của hắn đã không phải vất vả đến vậy rồi.

“Guồng quay tơ này nhanh gấp năm sáu lần guồng quay tơ khác?”
Sau khi nghe Chung Ngũ nói, Khánh Hoài lập tức nảy sinh hứng thú với chiếc guồng quay tơ này.

Là một quý tộc, nền giáo dục mà hắn được hưởng không phải là thứ mà thị vị như Chung Ngũ có thể so sánh được.

Vì vậy lập tức nhận ra tốc độ nhanh hơn gấp năm sáu lần là có ý gì.

Thực phẩm, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại là những nhu cầu thiết yếu mà người dân không thể thiếu.

Quần áo là ưu tiên hàng đầu, có thể hình dung được mức độ quan trọng của nó.

Khánh Hoài lập tức nhận ra được sự giàu có mà guồng quay tơ này có thể mang lại.

“Tiên sinh, guồng quay tơ này cũng là do ngươi làm phải không?”
Khánh Hoài hỏi.

“Đúng vậy”.

Kim Phi gật đầu, đầu óc đã lập tức nhận thức được vấn đề.

Gương mặt của Đường Đông Đông cũng trở nên khó coi.

Bọn họ đều đoán được dự định của Khánh Hoài.

Quả nhiên câu tiếp theo Khánh Hoài liền hỏi: “Ta cảm thấy loại guồng tơ này rất thú vị, không biết tiên sinh có thể nhường nó cho ta không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.