Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 63: Chương 63




Thầy hiểu cái gì gọi là Vật lí sao?Mùa xuân dịu dàng, tình yêu ngọt ngào, và những ngày tháng luyện thi căng thẳng hoàn toàn không xung đột nhau.
Mỗi tuần Lâm Bình Chính dạy bọn họ ba tiết, mỗi tiết hai tiếng đồng hồ.
Tiến độ giảng bài của anh ta rất nhanh, hơn nữa nội dung còn nhảy cóc, không theo bất cứ tài liệu giảng dạy nào cả.
Tối nay lại là một tối giảng dạy, mấy học sinh của lớp cạnh tranh Vật lí đều ỉu xìu nằm bò trên bàn chờ anh ta đến.
Bọn họ thật sự không muốn tham gia lớp học của lão cẩu già này, nhưng nếu sau giờ học không làm bài được thì phải tự học lại một lần.
Song chuyện gì nên đến vẫn phải đến.
Lâm Bình chính mặt mày lạnh tanh đi từ bên ngoài phòng giáo viên vào, cũng không thèm nhìn bọn họ, lật giáo án ra nói: “Hôm nay nói về hiệu ứng Coriolis.”
Tất cả học sinh phía dưới: “???”
Cái gì? Cho nên phần định lý Momen động lượng này đã giảng xong rồi hả?
Định lý Momen động lượng và định lý chuyển động thuộc phần câu hỏi rất khó trong chương Cơ học, nhưng anh ta lại giảng qua quýt trong vòng nửa tháng liền xong.

Đề ôn tập cũng được bốc ngẫu nhiên trong cả xấp kia, hơn nữa anh ta còn không chữa bài cho bọn họ mà đều để bọn họ tự giải ra đáp án đúng.
Mọi người đều học không tốt, làm bài tập cũng rất ngắc ngứ.
Ngu ngu ngơ ngơ như thế này lại bắt đầu giảng hiệu ứng Coriolis? Cũng nhảy cóc quá đi…
Lâm Bình Chính giới thiệu ngắn gọn vài câu rồi cầm phấn viết công thức lên bảng.
Hồi mọi người học Cơ học Vật rắn có thể miễn cưỡng tiếp thu một nùi tích vectơ, vi phân và tích phân đơn giản, lúc này nhìn công thức tính toán dày đặc trên bảng đen, ai cũng ngơ ngác.

Ngay cả Trương Mạn cũng cảm thấy đau đầu, nhìn mà chóng hết cả mặt.
Đối với học sinh lớp mười mà nói thì những kiến thức này giống như sách trời, nhưng anh ta lại chỉ bỏ ra 15’ để nói hết từ đầu đến cuối.
Hơn nữa mạch suy nghĩ vô cùng nhảy cóc.
Lâm Bình Chính chứng minh hiệu ứng Coriolis rồi nguệch ngoạc một công thức, cho bọn họ 5’ để hiểu.
Mặc dù Tào Chí Học nhìn không hiểu gì nhưng cậu ta định học thuộc nó trước.
“v = dr/dt = v’ + wXr’ + vr…”

“Sau đó: a = dv/dt…”
Kết quả viết được một nửa thì công thức bị xóa mất tiêu.
Còn để người khác học không hả?
“Fuck.”
Cậu ta ném cây bút xuống, không nhịn được chửi thề một tiếng.
Nào ngờ Lâm Bình Chính nghe được, anh ta khinh thường liếc cậu ta một cái, lau sạch kí hiệu vectơ cuối cùng trên bảng, đẩy đẩy kính mắt.
“Sao, đầu óc không linh hoạt nên tay chân cũng không dài theo hả? Tào Chí Học, Trương Mạn, lên chứng minh lại công thức tôi vừa viết trên bảng một lần nữa.”
Mới giảng xong liền bắt người ta tái hiện lại một lần? Sao được chứ…
Tào Chí Học nghe xong, giận sôi máu nhìn Lâm Bình Chính vài giây, cuối cùng vẫn không nói gì, đẩy ghế sang một bên, đứng dậy đi lên bục giảng.
Trương Mạn cũng thả bút xuống, bất lực lắc lắc đầu.
Cái hiệu ứng Coriolis này, hồi đại học học phần Cơ học cô chưa từng chứng minh, vả lại, thật ra lúc thi học sinh không cần phải chứng minh nội dung này.
Mặc dù loại kiến thức này không quá phức tạp nhưng đối với học sinh lớp mười mà nói thì nó thật sự quá rắc rối quá khó hiểu.
Cô đứng dậy, định đi lên bục giảng thì bị cậu thiếu niên nhẹ nhàng kéo tay áo.
“Thưa thầy, em sẽ chứng minh giúp các bạn.”
Giọng cậu thiếu niên bình bình, đôi mắt vừa đen vừa sâu nhìn Lâm Bình Chính khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của anh.
Dù sao cũng không vui lắm.
Lâm Bình Chính cười khẩy: “Em chứng minh giúp hai bạn này? Được, tới hồi thi em cũng thi giúp hai đứa luôn nhé.”
Tào Chí Học quay đầu lại, nghiến răng: “Lý Duy, không sao, để tự tôi làm.”
Cùng lắm thì như mấy lần trước, bị anh ta mỉa mai mấy câu, không thể lúc nào cũng để anh giúp đỡ được.
Trương Mạn cũng an ủi nhìn anh một cái, nhẹ nhàng tách bàn tay đang kéo tay áo cô ra.
Cô lấy một viên phấn trên bục giảng rồi đi tới góc bên phải tấm bảng.
Hiệu ứng Coriolis mô tả sự lệch hướng của vật thể chuyển động thẳng trong một hệ quy chiếu quay do quán tính sinh ra.
Cô suy nghĩ rất lâu nhưng không tài nào nhớ ra vừa rồi Lâm Bình Chính đã nói gì —— anh ta giảng thật sự rất nhanh và lộn xộn.
Thế là cô định dựa vào hệ tọa độ và vi phân để chứng minh.

Trương Mạn viết vài công thức theo suy nghĩ của bản thân nhưng làm sao cô có thể chứng minh được kiến thức mà cô không hiểu suốt bao nhiêu năm chứ.
Viết được một nửa thì lại bế tắc.
Mà phía Tào Chí Học còn thảm hơn, cậu ta chỉ viết được cái công thức mở đầu là dr/dt rồi tịt luôn.
Lâm Bình Chính nhìn sự bối rối của bọn họ, hoàn toàn không có sự sốt ruột hay quan tâm của một giáo viên luyện thi mà chỉ có mỉa mai và coi thường.
Cảm giác ưu việt trong mắt anh ta dường như muốn đâm thủng da mặt của hai người họ.
Trương Mạn hít sâu một hơi, xoay người lại, bỏ viên phấn vào hộp: “Thưa thầy, em không biết làm.”
Tiếp tục giằng co chính là lãng phí thời gian.
Nhưng cơn tức của Tào Chí Học nghẹn cứng trong lòng ngực, nuốt sao cũng không trôi, cho dù cũng không biết song cứ khăng khăng đứng trên bục giảng không chịu nói.
Mặt mày tức đến đỏ au.
Lâm Bình Chính nhìn vẻ kém cỏi của Trương Mạn, cười khẩy một tiếng nhưng không nói gì mà chỉ tập trung hỏa lực vào người Tào Chí Học.
“Tào Chí Học, tôi khuyên em hãy suy nghĩ thật kỹ sau này có muốn đi con đường này hay không.

Số lần tôi gọi em lên trả lời câu hỏi không hề ít, mọi người ai cũng có thể trả lời một hai câu, nhưng em thì sao? Đến một lần em cũng không trả lời được.”
Tào Chí Học bị anh ta nói đến cổ đỏ phừng, thanh niên ở tuổi này là sĩ diện nhất, bình thường ở lớp cậu ta gần như là người giỏi Vật lí nhất, cũng thường nằm trong top mười của lớp.
Huống chi cậu ta học ở lớp bình thường, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên Vật lí luôn dùng ánh mắt của học sinh xuất sắc nhìn cậu ta.
Làm sao chịu nổi kiểu đả kích này?
Cậu ta mặt mày đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm, cúi đầu, nhuệ khí trên người giống như bị hao mòn hơn nửa.
Thậm chí chính cậu ta cũng bắt đầu hoài nghi, liệu mình có nên học Vật lí không?
Lẽ nào thật sự là do cậu ta quá ngốc sao?
Lúc này, Trần Tuấn một trong ba tên ngốc không thể nhìn nổi nữa liền đứng phắt dậy.
Nói chuyện cũng khá lịch sự: “Thưa thầy, căn cứ vào phạm vi đề thi của năm trước, chắc hẳn sẽ không thi phần chứng minh hiệu ứng Coriolis, mà chỉ thi xác định phương hướng và một vài ứng dụng phải không ạ?”
Thật sự không cần thiết phải chết dí ở chỗ này, nếu thật sự muốn tìm tòi chứng minh định lý thì tốt xấu gì cũng phải cho bọn họ ít thời gian để củng cố chứ?

Lâm Bình Chính cười cười, nhìn cậu ta: “Em là thầy tôi là thầy? Cần em dạy tôi cái gì nên học cái gì không nên học sao?”
Trần Tuấn bị anh ta nói tới hoàn toàn tức giận, bất mãn tồn đọng suốt những ngày qua lập tức bùng phát: “Lâm Bình Chính, thầy hoàn toàn không biết cách dạy học, đừng cho rằng mình tốt nghiệp đại học B thì có thể coi thường người khác, thầy giảng bài như vậy, ai con mẹ nó có thể hiểu hả?”
Lâm Bình Chính không nghĩ cậu ta sẽ phản ứng như vậy, thế là anh ta cũng nổi máu anh hùng, nói rất nhiều lời mà thường ngày anh ta giấu ở trong lòng, không đến mức độ nhất định thì sẽ không nói ra trước mặt mọi người: “Con đường thi đấu Vật lí này vốn dĩ chỉ dành cho những người có thiên phú, ngày hôm nay tôi sẽ nói cho em biết, tôi không chỉ được tuyển thẳng vào đại học B bằng huy chương vàng của cuộc thi Vật lí, mà tôi còn là người giỏi nhất đấy.

Nghe không hiểu thì hãy thừa nhận mình kém thông minh đi, có một số việc, không phải cố gắng liền có thể đạt được.”
Trần Tuấn tức ứ hơi, nhưng thực lực của người ta mạnh, cậu ta cũng không còn gì để phản bác.
“Mẹ kiếp, ông đây không học nữa đấy.”
Cậu ta tức giận ném phắt cây bút xuống, cất sách vở rồi bước lên bục giảng kéo Tào Chí Học.
Thằng đại ngốc này, bị ăn mắng tới trơ như khúc gỗ rồi.
Tào Chí Học bị cậu ta kéo xuống bục giảng, ngay cả người bình tĩnh nhất trong ba tên ngốc là Đặng Niên lúc này cũng không can khuyên mà lập tức thu dọn sách vở cùng hai người anh em, định rời đi.
Bây giờ là giờ tan học của buổi tự học tối, học sinh của các lớp khác nghe được động tĩnh nên chạy hết sang đây hóng hớt.
Mọi người nghe thấy ở phòng luyện thi Vật lí, giống như học sinh và giáo viên đang cãi nhau, đám học sinh cấp ba vốn khô khan nhàm chán lập tức hứng thú hẳn, liền không chê lớn chuyện mà kéo đến xem náo nhiệt.
Con người Lâm Bình Chính vốn kiêu ngạo vô hạn, vừa nghe có người muốn đi liền cười khẩy, thả cây thước kẻ xuống: “Được đấy, hôm nay ba đứa anh rút lui khỏi lớp cạnh tranh Vật lí thì cũng đừng quay về tiếp tục thi làm gì mà cứ tham gia tuyển sinh đại học luôn đi.”
Trần Tuấn quay đầu lại: “Không thi thì không thi, làm như thi giải quốc gia thì ghê ghớm lắm ấy.”
Nói thì nói vậy, song khí thế đã mất đi một phần, cậu ta cũng biết bây giờ mình chán nản rời đi sẽ không có cách giải quyết hậu hoạn, nhưng máu nóng đã dồn lên não nên không lo được nhiều như vậy.
Đám học sinh bâu quanh xem náo nhiệt đại khái đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện, bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Có người nhìn không nổi hành vi của Lâm Bình Chính: “Mẹ nó, vị giáo luyện này ghê ghớm thật, chóaaaa, càn quấy như vậy luôn? Thực sự cho rằng đại học B của mình ngon nghẻ lắm ấy?”
Song suy cho cùng cũng là trường cấp ba trọng điểm, đối với những người tốt nghiệp trường top 2 trong nước họ luôn có một loại kính nể khó giải thích, vì vậy vài người đã nói giúp cho anh ta.
“Đại học B đấy, người ta có vốn liếng để ngông cuồng, có thể là do trẻ tuổi nên nóng tính thôi.”
“Cậu thì biết cái gì, tôi nghe Kim Minh nói, thầy giáo này hoàn toàn không làm chuyện người làm, giảng bài thì dở tệ nhưng lúc nào cũng cho rằng mình đỉnh.”
“Thế thì chịu rồi, chủ nhiệm Lưu Chí Quân không thể luyện thi được, vẫn phải dựa vào người ta thôi.”
Trương Mạn nhìn thấy tình cảnh này, thở dài trong lòng.
Cả ba khăng khăng muốn đi, Lâm Bình Chính giận đùng đùng đứng trên bục giảng, trong mắt đều là thuốc súng.
Đây là chuyện gì chứ.
Cô muốn thuyết phục cả hai bình tĩnh lại, vì thế dù trong lòng rất giận nhưng giọng điệu vẫn khách quan bình tĩnh: “Thầy Lâm bảo chúng ta chứng minh, có lẽ có lý do của thầy ấy.”
—— “Song, phải chăng ngài cho bọn em quá ít thời gian? Em đã xem qua vở bài tập của Tào Chí Học, ngài nói cậu ấy không biết làm bất cứ bài nào, thật ra không phải.

Đứng ở góc độ của em, đứa… bạn ấy là một người rất thông minh, chỉ cần về nhà xem lại những gì đã ghi chép là hoàn toàn có thể nắm được kiến thức, đầu óc lanh lẹ, ý tưởng giải quyết vấn đề rõ ràng.

Em thấy mỗi lần vừa học xong ngài đều kêu bọn em lên bảng làm bài có chút phi logic, như vậy không những không đạt được mục đích củng cố kiến thức mà còn làm giảm sút nhiệt tình của bọn em một cách nghiêm trọng, không những không có tác dụng tích cực trong việc giảng dạy mà còn khiến bọn em sinh ra tâm lí chống đối nghiêm trọng.

Hi vọng ngài thay đổi phương thức giảng dạy một chút ạ.”
Tốc độ nói của cô không nhanh không chậm, nhưng có chút cảm giác áp chế.

Cái này cũng bó tay thôi, làm giáo viên cấp ba bao nhiêu năm, vừa nói đến giáo dục thì “tác phong giáo viên” tự nhiên bộc lộ.
Mặc dù kiếp trước cô không đủ năng lực dẫn dắt đội tuyển nhưng kỹ năng sư phạm của cô rất tốt, thật sự được bình chọn là Giáo viên trẻ xuất sắc suốt mấy năm liền.
Lâm Bình Chính đang trong cơn giận dữ, hoàn toàn không nghe lọt tai, huống chi ở trong mắt anh ta Trương Mạn cũng là một học sinh kém, là một oắt con thiếu kiến thức miệng còn hôi sữa.
Còn liến thoắng với anh ta về phương pháp giảng dạy?
“Trương Mạn đúng không? Em đừng tưởng rằng tôi không nói em thì em liền thoát khỏi kiếp nạn.

Tôi đã xem qua bảng điểm của em, lúc mới nhập học em đội sổ môn Vật lí phỏng? Phải rồi, Vật lí mười của học kì trước đơn giản nên đám mấy anh mấy chị chỉ cần cố gắng chăm chỉ một chút là có thể bù đắp được, nhưng mấy anh chị chớ coi thường cuộc thi này.

Cuộc đua tranh này không phải là thứ có thể dùng cần cù bù đắp cho sự ngu dốt của bản thân mà chỉ số IQ chính là rào cản.”
Anh ta nói, lửa giậc bốc khói nghi ngút nên bắt đầu nói tuốt tuồn tuột: “Hôm nay tôi sẽ nói thẳng luôn, chỉ bằng cái chỉ số IQ của mấy anh chị thì mau mau rút lui khỏi cuộc thi đi, mấy anh chị đang làm nhục hai chữ ‘Vật lí’ này đấy.”
Tào Chí Học vừa nghe Trương nữ thần nói giúp cậu ta, cảm động muốn khóc, lúc này nghe thấy Lâm Bình Chính mắng cô như vậy liền ném sách muốn nhào tới.
Tức tới hai mắt đỏ quạch.
Nhưng cậu ta định xông qua thì bị người khác kéo lại.
Cậu ta quay đầu lại, trùm cuối vẫn luôn im lặng ngồi nguyên nãy giờ bỗng dùng một tay túm chặt cậu ta, khiến cậu ta không thoát được.
Cậu thiếu niên hơi ngả người ra sau, khóe miệng cong cong, trong đôi mắt đen láy mang theo sự u ám chưa từng thấy qua, nhìn thẳng vào Lâm Bình Chính.
Rõ ràng anh đang cười, nhưng lại khiến Tào Chí Học nổi hết da gà, hăng hái và bệ vệ công kích khiến người ta choáng váng.
Đại ca ơi, còn cho rằng bình thường cậu lạnh lùng khá đáng sợ, nào ngờ cười lên còn đáng sợ hơn thế.
Với lại, rõ ràng cậu đang ngồi, nhưng tại sao ánh mắt nhìn Lâm Bình Chính lại trịch thượng như vậy hả?
Tất cả mọi người đều đang nhìn cậu thiếu niên, chỉ thấy anh khẽ cười một tiếng, hỏi lại: “Vật lí?”
—— “Thầy hiểu cái gì gọi là Vật lí sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.