Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 11




Hệ thống hoàn toàn không chịu được ký chủ vũ nhục như vậy. Đặc biệt là đối phương sau khi bị sét đánh, mặt còn không có biểu cảm, đây sự miệt thị đối với nó: “Ngươi cho rằng có được tin tức từ Thiên Đạo dễ vậy hay gì. Đây vốn dĩ là chuyện xưa của bọn họ, dù ngươi muốn ngăn cản cũng vô ích.”

Phù Gia cố chấp nói: “Ngươi vẫn vô dụng.”

Hệ thống:…

Cô gái này không có não hả, là ngốc tử a.

Hệ thống vô lực nói: “Trước mắt không cần lo đầu ngươi có xanh biếc nữa không. Bây giờ chuyện chúng ta cần làm là lập kế hoạch sau này. Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải rực rỡ sống sót.”

“Chỉ cần còn sống, những người này sẽ không thể tùy ý bôi nhọ ngươi."

Phù Gia căn bản là không để ý tới hệ thống, hỏi phục vụ:  "Anh có thấy một nam một nữ, rất xinh gái rất đẹp trai không? Bọn họ đâu? Đi bao lâu rồi?”

Người phục vụ:…

Sao có nhiều người tới hỏi vậy này?

“Không biết, có thể là ở trong phòng, cũng có thể là đã đi rồi." Phục vụ dọn dẹp xong liền đi.

Phù Gia lấy di động ra, báo nguy: “Chú cảnh sát ơi, ở đây có người bán dâm, hơn nữa còn gọi tới ba người, địa chỉ ở XXXX.”

Hệ thống ngơ ra, lắp bắp: “Đây là thao tác gì vậy?” Thật là mắc cỡ.

Nó khiếp sợ: "Sao ngươi biết là có ba người?”

Phù Gia cười rộ lên, khóe miệng cong cong, trong đôi mắt trong veo rạo rực từng tầng cơn sóng, mỹ lệ lại trong trẻo như phản chiếu cả thế gian: “Ta tùy tiện nói thôi, càng nói nghiêm trọng thì càng được coi trọng.”

Giọng nói của cô không khỏi kiêu ngạo: “Ngươi không phải người, đương nhiên sẽ không biết khi gặp chuyện phải đi tìm chú cảnh sát a.”

Hệ thống:????

Hệ thống lắp bắp: “Ngươi nói chồng ngươi mua dâm, đến lúc ly hôn không được chia gia tài thì phải làm sao đây. Chẳng lẽ ngươi muốn đi rửa chén ở quán ăn, nhưng thân thể này của ngươi sao mà làm được chứ.”

“Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Ngươi không cho hắn mặt mũi, đến lúc đó hắn sẽ ghi hận ngươi.”

Phù Gia vẫn cười hì hì: “Không có việc gì, cùng lắm đi rửa chén ở mấy quán ăn.”

Hệ thống:…

Ngươi trông như quỷ vậy đó, sao đi rửa chén, ai tin ngươi rửa được hả. Khẳng định tới đó ngươi sẽ làm phục vụ. Rồi bị mấy tên dầu mỡ đại móng heo chiếm tiện nghi, ngươi sẽ ủy khuất khóc sướt mướt, xong bị người ta ấn đầu bắt xin lỗi.

Sau khi Phù Gia báo nguy, cô không hề mang gánh nặng tâm lý mà đi về bệnh viện ngủ. Trời tối rồi, không thể thức đêm, thức đêm sẽ tổn hại sức khỏe.

Ở bên kia, đã có quần chúng nhân dân phản ứng lại. Đến nỗi bị báo cảnh sát, hơn nữa tới tận ba người?

Chơi quá hoang dã a.

Lộ Thiệu Quân dưới tác dụng của thuốc, thả lỏng thể xác và tinh thần. Một trận lại một trận thỏa thích vận động mồ hôi đầm đìa, còn Vệ An Huyên vốn tỉnh táo nên rất khó chịu.

Nhưng cô để mặc cho Lộ Thiệu Quân làm gì làm. Đến khi cảnh sát gõ cửa một cái, tinh thần Lộ Thiệu Quân mới rõ ràng một ít. Hắn cố gắng muốn xem rõ người phía dưới thân thể, nhưng lại bị Vệ An Huyên đẩy ra, cô cuống quít mặc quần áo, mặc xong mới ra mở cửa.

Thấy quần áo xốc xếch, cảnh sát lập tức nói: “Trình căn cước công dân ra, ở trong còn có ai?”

Cảnh sát đi vào thấy Lộ Thiệu Quân, gương mặt này của Lộ Thiệu Quân ở thành phố H rất nổi tiếng nha. Chuyện này có hơi khó giải quyết nha.

“Nhanh chóng mặc quần áo vô, theo chúng tôi đi một chuyến.” Cảnh sát nói thẳng.

Chuyện gì thế này.

Lộ Thiệu Quân xoa mi tâm, nhìn cảnh sát, lại nhìn Vệ An Huyên. Đợi nhìn kĩ càng, lập tức nhíu mày, hắn không thể tin nổi mà hô: “Sao lại là cô?”

Ở trong lòng hắn, hắn đang ở cùng vợ mình a.

Trên cổ Vệ An Huyên toàn là dấu đỏ xen lẫn dấu răng. Vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.