Phượng Tê Thần Cung

Quyển 5 – Chương 14: Ngự giá viễn chinh




Bầu không khí đêm đó vô cùng yên tĩnh. Hai người lặng lẽ ôm nhau, hơi thở nhàn nhạt của cả hai hòa quyện vào nhau, nhưng đều không buồn ngủ.

Lộ Ánh Tịch gối đầu lên cánh tay của hắn, nhắm mắt suy tư. Nàng phải làm một nữ tử lặng lẽ giúp đỡ, đứng phía sau nam nhân, hay là phải nỗ lực can thiệp vào cách làm của nam nhân?

Mộ Dung Thần Duệ cũng khép mắt tĩnh tâm suy nghĩ, mày cau chặt lại. Phải chăng hắn nên vì nàng mà lùi một bước? Nhưng trong dòng máu của hắn có một cỗ hưng phấn dư thừa đang kêu gào ầm ĩ, muốn hắn đích thân ra chiến trường giành lại những thành trì đã mất, đích thân đánh hạ giang sơn này.

“Ánh Tịch?” Yên lặng một lúc lâu, hắn khẽ gọi nàng.

“Dạ?” Nàng cũng nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.

“Có phải nàng muốn nói gì với Trẫm không?” Hắn xoay người nằm nghiêng sang một bên, đối mặt với nàng.

Lộ Ánh Tịch mở mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt như đại dương xanh thẳm của hắn. Nàng ôn nhu trả lời: “Thần, thật ra chàng muốn đích thân ra trận đúng không?”

Mộ Dung Thần Duệ gật nhẹ đầu, giọng nói trầm thấp: “Đúng vậy, Trẫm quả thực muốn đi. Từ lần trước khi Tứ hoàng đệ thay mặt quán xuyến chuyện triều chính, Trẫm phát hiện bản thân có thể không cần phải lo lắng những chuyện ở hậu phương.”

Lộ Ánh Tịch dịu dàng nói tiếp: “Chàng muốn mời Tứ Vương gia trở lại lần nữa để thay chàng nắm giữ triều đình?”

Từ đáy mắt của Mộ Dung Thần Duệ dần hiện lên tia sáng rỡ, giọng nói khó lòng nén nổi dã tâm và ngạo khí: “Chỉ cần nửa năm, Trẫm có tự tin có thể chinh phục Lâm Quốc. Hiện tại Vương triều của chúng ta đã nắm nửa thiên hạ trong tay. Nếu Trẫm lại có thể đánh hạ Lâm Quốc, vậy thì hôm nay thiên hạ đã là vật trong lòng bàn tay.”

Lộ Ánh Tịch có suy nghĩ nhạy cảm, nghe hắn nói như vậy không khỏi thở dài: “Minh ước đình chiến năm năm giữa Hoàng Triều và Ô Quốc, đúng là dịp tốt cho Hoàng Triều có thời cơ nghỉ ngơi lấy lại sức.”

Mộ Dung Thần Duệ cũng không phủ nhận. Trong lòng hắn và nàng đều biết rõ, Ô Quốc căn bản không có con đường nào khác để lựa chọn.

Lộ Ánh Tịch im lặng trong chốc lát. Nàng đưa tay vuốt theo đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, giọng nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm túc nói: “Thần, chàng hãy đi làm chuyện chàng muốn đi! Nhưng chàng nhất định phải hứa với thiếp một chuyện, chàng sẽ không sao và bình yên trở về.”

Ánh mắt của Mộ Dung Thần Duệ phát sáng rực cháy, cầm chặt bàn tay trắng xinh, nõn nà của nàng, trầm giọng nói: “Trẫm nhất định sẽ đem thiên hạ này đặt trước mặt nàng!”

Lộ Ánh Tịch mím môi cười nhạt, không mở miệng nói. Đây là niềm kiêu hãnh của nam nhân, sao nàng có thể hắt gáo nước lạnh vào mặt hắn được? Nếu như nói trong lòng mỗi người đều có một ước vọng, vậy thì ước vọng của hắn chính là thống nhất thiên hạ. Mà nàng là thê tử của hắn, điều nên làm nhất đó là hiểu và ủng hộ hắn.

“Tịch.” Hắn cúi đầu gọi nàng, ánh mắt lưu luyến.

“Thần.” Nàng mỉm cười đáp lại hắn.

Hắn đột nhiên giở tấm chăn lên, chui vào trong đó.

Lộ Ánh Tịch kinh ngạc, ngay sau đó liền cảm thấy âm ấm ở bụng. Bàn tay to ấm áp của hắn dịu dàng vuốt ve bụng nàng. Từng chút từng chút một, tựa như muôn phần quyến luyến lại như vô cùng thương yêu.

“Con à, Phụ hoàng có thể không được nhìn con ra đời. Con phải ngoan ngoãn, đừng làm mẫu thân con cực nhọc quá nhé!” Cách một lớp chăn gấm, tiếng nói trầm ấm của hắn vẫn len lỏi truyền đến, mang theo chút áy náy lẫn trìu mến. Nhưng tiếp theo hắn liền đổi giọng sang uy nghiêm: “Nếu con nghịch ngợm không chịu nghe lời, khiến mẫu thân của con chịu cực khổ, đợi Phụ hoàng trở về, chắc chắn sẽ đánh con tét mông.”

Lộ Ánh Tịch nghe thế liền bụm miệng cười. Nhưng nàng vừa cười lại vừa chảy nước mắt, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, hòa lẫn khó phân biệt. Tuy rằng nàng không nói ra khỏi miệng, thế nhưng sự bất an và lo lắng trong đáy lòng nàng không cách nào xua tan được. Nàng không chỉ lo cho an nguy của hắn, còn có sư phụ. Thậm chí là Hoàng đế Lâm Quốc, phụ thân thân sinh của nàng mà nàng chưa từng gặp mặt…

Nhưng thời khắc chia tay sắp đến, nàng không đành lòng nói thêm điều gì làm hắn mang thêm áp lực.

Mộ Dung Thần Duệ chui từ trong chăn ra, khuôn mặt tuấn tú mang ý cười, khí khái anh hùng ngời ngời. Hắn nâng mặt nàng lên, để ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, nghiêm nghị nói: “Tịch, Trẫm biết suy nghĩ trong lòng nàng. Tình cảm của nàng, Trẫm sẽ khắc sâu vào tim.” Dừng lại một chút, rồi hắn lại nhẹ nhàng từ từ nói rõ từng tiếng một: “Giang sơn Trẫm giành được, cũng là của nàng.”

Lộ Ánh Tịch đè nén cảm động lẫn chua xót xuống tận đáy lòng, khẽ lắc đầu, lại nói: “Giang sơn vẫn là của chàng, nhưng chàng phải là của thiếp.”

Mộ Dung Thần Duệ nghe thế liền bật cười ha hả, đôi lông mày giãn ra. Hắn cất giọng dũng mãnh và hào hùng tuyên bố: “Được! Trẫm nhận lời nàng. Trẫm là của nàng, cuộc đời này chỉ thuộc về nàng.”

Lộ Ánh Tịch dùng ánh mắt ôn nhu nhìn lại hắn, lại nở nụ cười dịu dàng. Nhưng miệng nàng vẫn cố ý chêm thêm một câu tùy hứng: “Vậy chàng phải vì thiếp mà hủy bỏ hậu cung, từ nay về sau dù nước sông có ba nghìn gáo, chàng cũng chỉ cần một gáo mà thôi[1].”

[1] Nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biểu (弱水三千只取一瓢): dùng để mang ý nghĩa chỉ yêu duy nhất một người. Đây là hình ảnh Giả Bảo Ngọc đã dùng để diễn tả tình yêu của mình dành cho Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.

“Có gì không được?” Mộ Dung Thần Duệ nhướng mày, nói vang: “Trẫm đáp ứng với nàng, bắt đầu từ hôm nay Trẫm sẽ không lập thêm phi. Đợi khi nào thiên hạ đại định, Trẫm sẽ hủy bỏ hậu cung, Hoàng Triều sẽ chỉ có duy nhất một vị Hoàng hậu Lộ Ánh Tịch mà thôi.”

Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch chân mày lên, bày ra bộ dạng nũng nịu. Ngón tay thon dài của nàng sờ nhẹ lên ngực hắn, xoay tròn thành những vòng khép kín to nhỏ khác nhau, khẽ nói: “Những lời Hoàng thượng nói tối nay, Thần thiếp đều nhớ hết. Sau này Hoàng thượng muốn nuốt lời cũng không được đâu.”

Mộ Dung Thần Duệ bắt được tay nàng, kéo đến bên môi hôn chụt một cái. Hắn cười nói: “Trẫm đương nhiên sẽ không đổi ý, trừ phi nàng thay lòng đổi dạ hoặc hư hỏng.”

Lộ Ánh Tịch hiểu ý, mỉm cười nói: “Thần thiếp sẽ nhớ kĩ vết xe đổ.”

Cái đề tài này đến đây thì dừng lại. Mộ Dung Thần Duệ không nói tiếp. Hắn men theo cổ tay của nàng trượt xuống dưới, rồi vén lên vạt tay áo mỏng mềm mại của nàng, trườn dọc theo cánh tay ngọc ngà, rồi ám muội khiêu khích…

Lộ Ánh Tịch cảm thấy hơi nhột, bật cười thành tiếng. Nàng lui về sau tránh né, nhưng hắn mạnh mẽ lấy thân chặn lại, cũng tránh đè lên bụng nàng. Sau đó hắn nhanh chóng che môi nàng lại.

“Đừng…” Nàng kháng nghị sự bá đạo của hắn, nhưng những âm thanh tiếp theo đều bị hắn nuốt sạch.

Nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng, giống như cuồng phong bão táp quét sạch ý thức của nàng. Môi hai người dính chặt vào nhau, ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt bờ môi nhau. Thần trí của nàng mơ hồ không rõ, cơ thể của nàng nóng lên như bị phỏng.

“Tịch…” Hắn ậm ờ gọi một tiếng, bờ môi nhiệt tình dời xuống dưới, ịn môi lên xương quai xanh xinh đẹp của nàng, xuống vòm ngực căng tròn.

“Thần…” Ánh mắt mông lung của nàng không có ý khước từ, nàng vô ý thức nhướng người đón nhận bàn tay hắn, lẫn nụ hôn của hắn.

Động tác của hắn trở nên nóng bỏng, nụ hôn nồng nhiệt không ngừng đóng dấu lên làn da của nàng, bàn tay thô ráp lần mò xuống dưới…

Chiếc bụng nhô lên của nàng vừa vặn ngăn cản cánh tay của hắn, khiến hắn không khỏi dừng lại đôi chút.

Phát hiện hắn ngừng lại, Lộ Ánh Tịch cũng thoáng hoàn hồn trở lại, nhẹ giọng nói: “Thần, chờ chàng trở lại rồi mới…”

Mộ Dung Thần Duệ chầm chậm thu tay về, cụt hứng nghiêng người nằm sang một bên, buồn bực rủa thầm: “Đáng chết! Trẫm đã nhịn mấy tháng rồi!”

Lộ Ánh Tịch vươn tay ôm chầm lấy hắn, nhịn không được vừa cười vừa nói: “Vậy nhịn thêm mấy tháng nữa đi!”

Mộ Dung Thần Duệ nghiêng đầu nhìn nàng, lý sự đến cùng: “Đến lúc đó Trẫm nhất định bắt nàng hoàn trả cho hết.”

Lộ Ánh Tịch cọ đầu vào cổ hắn, nhất thời bướng bỉnh liền nói: “Khi đó còn chưa biết ai còn ai mất à.”

Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười, gian tà nói: “Trẫm rất sẵn lòng trả lại hết cho nàng.”

Hai gò má Lộ Ánh Tịch bỗng chốc ửng hồng, giống như lỡ lời, thẹn thùng thả lỏng hắn ra, quay sang nằm bên mép giường.

Mộ Dung Thần Duệ nhích người đến gần nàng, ôm nàng từ phía sau, vây chặt nàng trong lồng ngực và thấp giọng nói: “Tịch, khi trước Trẫm gặp được tiền bối Huyền môn, người đã đề cập đến chuyện ‘Linh cơ’. Trẫm đã từng hoài nghi sự trong trắng của nàng, bây giờ Trẫm chính thức xin lỗi nàng.”

Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng đáp lời: “Khi đó, giữa chúng ta không hề có nền tảng cho lòng tin, cũng không thể trách chàng được.”

Mộ Dung Thần Duệ lại áp sát nàng hơn, thấp giọng nói khẽ: “Sau này, chúng ta chính là duy nhất của nhau.”

Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào sau gáy của nàng, vô cùng thân mật âu yếm. Lộ Ánh Tịch hiểu ý mỉm cười. Nàng chậm rãi nhắm mắt trong vòng tay ấm áp của hắn.

Mộ Dung Thần Duệ hai tay ôm nàng, cằm hắn khẽ gác trên vai nàng. Hắn cũng nhắm hai mắt lại, bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Đêm càng về khuya, bốn bề dần chìm trong tĩnh lặng. Tẩm cung to lớn im ắng tràn đầy tình cảm vợ chồng mãnh liệt nhưng ẩn sâu bên trong là nỗi buồn sắp chia xa.

***

Hai ngày sau, Mộ Dung Thần Duệ đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Hắn giao công việc triều chính cho Mộ Dung Bạch Lê. Sau đó, hắn liền chuẩn bị xuất phát, dẫn quân tiến về phía Bắc.

Đồng hành cùng hắn đương nhiên còn có Đoàn Đình Thiên, và Đệ nhất đại tướng quân Hoàng Triều Tư Đồ Thác.

Lần này Mộ Dung Thần Duệ không cho Phạm Thống theo cùng, mà ra lệnh cho hắn ở lại kinh đô trị tật ở chân. Cái mệnh lệnh này khiến Phạm Thống buồn bực đến cực điểm. Hắn ta bị đánh bại trên chiến trường đã cảm thấy nhục nhã vô ngần. Trong lòng hắn ta vẫn tâm niệm muốn ra tiền tuyến một lần nữa để rửa nhục, có ai ngờ đâu Hoàng đế lại không cho hắn ta cơ hội.

Một ngày sau khi Mộ Dung Thần Duệ dẫn quân ra khỏi kinh đô, Phạm Thống bị triệu kiến vào cung, yết kiến Hoàng hậu.

Trong nội điện của Thần cung, Lộ Ánh Tịch vẫy tay cho cung nữ lui ra ngoài, một mình gặp mặt Phạm Thống.

“Phạm mỗ tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương phượng an.” Phạm Thống cung kính hành lễ, ngược lại còn có vài phần không tự nhiên.

“Phạm huynh không cần đa lễ.” Lộ Ánh Tịch ngồi trên cao chậm rãi đi xuống, khuôn mặt mang theo ý cười.

Nhưng Phạm Thống lại cẩn thận lui về sau một bước, giữ khoảng cách với nàng.

“Có phải Phạm huynh vì Hoàng thượng không có ở trong cung mà để ý việc ở chung một mình với ta không?” Lộ Ánh Tịch hỏi thẳng, nhìn hắn ta chăm chăm.

Phạm Thống bị nói trúng tim đen, có chút quẫn bách liền rủ mi không nói. Thật ra cũng không phải chỉ vì nguyên nhân này, từ lúc hắn ta gặp quân y Vương Tiệp, hắn ta dần hiểu rõ, hóa ra trước đây hắn ta có một tình cảm đặc biệt đối với Lộ Ánh Tịch. Cái cảm giác đó gần như là thích. Sự giác ngộ đó làm hắn ta cảm thấy vô cùng khó xử. Hắn ta lại thích nữ nhân của Hoàng thượng? Quả là đại nghịch bất đạo!

Lộ Ánh Tịch lờ mờ đoán được nguyên nhân, cố tình hóa giải sự lúng túng khó xử, liền trêu chọc nói: “Phạm huynh, gần đây ở cùng với Vương quân y vẫn tốt chứ?”

Sắc mặt Phạm Thống không mấy tự nhiên, thấp giọng thóa mạ: “Cái đồ nữ tử dã man đó!”

“Dã man?” Lộ Ánh Tịch có chút hứng thú, nhìn hắn hỏi dồn: “Vương quân y thoạt nhìn khá là lạnh lùng lại biết đạo lý, không giống một người dã man.”

Phạm Thống hừ một tiếng, ngẩng đầu trả lời: “Nếu người thấy nàng ta làm cách nào để ép Phạm mỗ uống thuốc, thì sẽ biết cái gì gọi là dã man.”

“Ồ? Nàng ta ép ngươi thế nào?” Lộ Ánh Tịch nghi ngờ hỏi, bày ra bộ dạng không tin.

Phạm Thống quay phắt đầu sang một bên, chẳng buồn giải thích. Vương Tiệp kia đâu chỉ dã man, quả thực bất chấp lỹ lẽ, không còn gì để nói. Nàng ta tự xưng là phụng mệnh trọng trách do Hoàng đế ra lệnh chữa bệnh cho hắn ta, liền không ngừng lấy hắn ta làm người thí nghiệm thử đủ các loại thuốc. Mà mỗi lần nàng ta nghiên cứu được một loại thuốc mới thì đều cực kỳ đắng ngắt không gì sánh được. Nếu hắn ta cự tuyệt không chịu uống thuốc thì nàng ta lại có dịp cười nhạo hắn ta là một bà cô đỏng đảnh không chịu được đắng!

Lộ Ánh Tịch nhìn hắn ta một lát, đột nhiên hỏi một câu: “Phạm huynh, ngươi nghĩ ngươi và nàng ta có khả năng hay không?”

Phạm Thống nhất thời cứng đờ. Rồi hắn ta lập tức phản ứng theo bản năng, lớn tiếng quát: “Không có khả năng!” Hắn ta vừa phát hiện bản thân thích Lộ Ánh Tịch mới đây không lâu, bây giờ sao lại đột nhiên thích nữ nhân khác được? Tuyệt đối không có khả năng!

Lộ Ánh Tịch không bức bách hắn thừa nhận, miệng ngậm ý cười dịu dàng lên tiếng: “Căn cứ theo tính tình cố chấp của ngươi, nếu ngươi không muốn làm một chuyện, há có thể để người khác dồn ép ngươi được chứ?”

“Cái đó vì để chữa cái chân tật mà!” Phạm Thống bật thốt lên giải thích, mắt hổ lấp lánh, cũng không tự nhận ánh mắt bản thân đang phát sáng.

“Phải không?” Lộ Ánh Tịch khoan thai hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là thế! Phạm mỗ đã sớm có ý trung nhân rồi!” Phạm Thống cũng không hiểu vì sao chính mình lại vội vã phủ nhận, buột miệng nói ra.

“Người Phạm huynh thích là ai?” Hôm nay Lộ Ánh Tịch quyết truy đến cùng, mềm mỏng nhưng vẫn kiên quyết nói, “Chi bằng Phạm huynh nói cho ta hay đó là cô nương nhà nào, ta sẽ giúp ngươi buộc mối tơ hồng.”

“Không dám làm phiền Hoàng hậu.” Phạm Thống ngang ngạnh nói, trong lòng lại rối loạn mập mờ hơn. Nếu như Vương Tiệp đúng là nữ nhân như lời hắn ta nói, thì hắn ta đâu cần phải thô lỗ, kích động như vậy. Sao hắn ta có thể nói lung tung trước mặt Lộ Ánh Tịch như vậy chứ?

Lộ Ánh Tịch mím môi không nói, đưa mắt nhìn thẳng vào hắn ta.

Đụng vào ánh mắt trong sáng của nàng, Phạm Thống chợt thấy xấu hổ, cúi đầu xuống.

Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Phạm huynh, thích một người và yêu một người là hai sắc thái tình cảm hoàn toàn khác nhau. Con người của ngươi quá bướng bỉnh, ta sợ ngươi sẽ đi vào ngõ cụt, ngộ nhận tình cảm của mình và nhận lầm người ngươi thích. Nếu như ngươi có thể mở rộng trái tim, ngươi sẽ phát hiện, duyên số thật sự của ngươi ở ngay bên cạnh ngươi.”

Phạm Thống cúi đầu ngày càng thấp, hàm dưới gần như chạm ngực. Hắn ta quả thực không phân biệt được đâu là yêu, đâu là thích, bởi vì hắn ta chưa từng yêu ai. Nhưng trong mơ mơ hồ hồ, hắn có thể cảm nhận được, cái cảm giác thích Lộ Ánh Tịch và Vệ Tương đều có điều gì đó đặc biệt. Chính vì lý do đó, mà hắn lại càng thêm xấu hổ.

Lộ Ánh Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, ôn hòa nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Phạm Thống vẫn không hé răng, nàng liền dời trọng tâm câu chuyện, nói: “Phạm huynh, hôm nay ta tuyên ngươi tiến cung là muốn mời ngươi giúp đỡ.”

“Xin Hoàng hậu cứ giao phó.” Phạm Thống lúc này mới ngẩng đầu lên, kính cẩn trả lời.

“Hiện tại Hoàng thượng không ở trong cung, ta càng phải nên cẩn thận hơn.” Lộ Ánh Tịch xoa cái bụng đã nhô cao, cúi đầu nhìn với ánh mắt trìu mến, miệng thản nhiên nói: “Có những người không muốn ta sinh hạ Hoàng tự, vậy nên khó tránh khỏi sẽ làm ra một ít hành động sai lầm. Ta không tiện ra mặt, vẫn mong Phạm huynh thay mặt cảnh cáo một chút.”

Phạm Thống chau đôi mày kiếm, không hề thoái thác nói: “Là ai lại bụng dạ khó lường như thế? Hoàng hậu chỉ cần nói ra, Phạm mỗ đương nhiên sẽ thay Hoàng hậu giải quyết thỏa đáng!”

Thấy hắn bộc lộ bản tính chân thật chất phác, Lộ Ánh Tịch mỉm cười, nhưng chỉ trong chốc lát liền nghiêm mặt nói: “Có người đã động tay động chân lên xe phượng của ta. Phía ngoài của đáy xe phượng bị người ta khéo léo gọt mỏng đi. Nếu không phải do ta sớm có đề phòng, thì cũng khó lòng phát hiện ra sự bất thường.”

Hai mắt Phạm Thống đã bắn ra những tia phẫn nộ, cả giận nói: “Hèn hạ! Rốt cuộc là kẻ nào mà nham hiểm như vậy?”

Lộ Ánh Tịch nhún vai, lại nói: “Không có chứng cứ, chỉ là hoài nghi của riêng ta mà thôi.”

Phạm Thống cũng không phải là kẻ ngốc, nhanh chóng suy tư và đoán ra được kẻ tình nghi: “Người Hoàng hậu hoài nghi chính là Hàn Thục phi?” Dù sao hậu cung này chỉ còn lại Hàn Thục phi là có địa vị khá cao. Nếu hoài nghi, nàng ta đương nhiên phải đứng mũi chịu sào.

Lộ Ánh Tịch gật đầu: “Hoàng thượng ngự giá thân chinh, nên vẫn cần Hàn gia sơn trang tương trợ. Ta cũng không muốn bức người quá mức, ngươi chỉ cần dẫn cấm vệ quân luôn đi tuần tra bên ngoài cung điện của Hàn Thục phi là được. Nếu như nàng ta có chút thông minh, sẽ biết dụng ý của ta.”

Phạm Thống chắp tay vái chào, nghiêm nghị nói: “Vâng, Phạm Thống lĩnh mệnh!”

Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười nhạt, vẫn chưa nói lời cảm ơn, chỉ xúc động than thở: “Phạm huynh, ngươi là người bạn đầu tiên của ta ở Hoàng Triều này.”

Phạm Thống vẫn đứng đắn nghiêm chỉnh, chắp tay nói: “Là may mắn của Phạm mỗ!”

“Không đâu, là vinh hạnh của ta.” Lộ Ánh Tịch tiếp lời.

“Không, là may mắn của Phạm mỗ.” Phạm Thống nhắc lại, không có nửa điểm đùa giỡn hay nịnh hót.

“Vậy thì, là vinh hạnh của cả hai chúng ta.” Lộ Ánh Tịch buồn cười, tính cách của người này luôn chất phác bảo thủ như vậy, nên biểu hiện như vậy là điều hiển nhiên.

Phạm Thống biết nàng đang cười hắn ta, bạnh môi cả ra. Hắn ta chắp tay hành lễ, hơi hậm hực nói: “Nếu không có chuyện gì khác, Phạm mỗ xin cáo lui.”

Lộ Ánh Tịch phất tay, cười cười nhìn hắn ta rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.