Hình Đồ

Chương 546: Giang sơn chỉnh thể (2)




- Mạn phu nhân, y theo phân phó của ngài, đã đem tin tức Sở Hạng tiến công Quan Trung, lan truyền ra ngoài. Phỏng chừng đến vào lúc này ngày
mai, hơn một nửa bách tính Quan Trung đều sẽ biết tin tức này.

Ba Mạn ngồi ở trong lương đình, pha trà thưởng trà.

Nghe Quý Bố nói xong, nàng gật gật đầu, sau đó lại nhìn Quý Bố cười nói:

- Quý Bố, ngươi không cảm thấy kỳ quái vì sao ta lại phải tạo ra khủng hoảng sao?

Quý Bố do dự một chút,

- Ti chức quả thực không biết.

Chẳng qua trước khi Đại Vương lên đường, từng dặn dò mạt tướng phải
nghe theo phu nhân điều khiển. Nếu phu nhân đã sắp xếp như vậy, chắc
chắn sẽ bắn tên không có đích. Y nói liên tiếp mấy từ phu nhân,
lại khiến cho hai gò má của Ba Mạn đỏ bừng, thế nhưng trong lòng cảm
thấy rất ngọt ngào, mỉm cười nói:

- Đại Vương muốn tranh thiên
hạ, làm chủ Quan Trung gần như đã chắc chắn. Thế nhưng hắn từng là
thần tử của Doanh Tần, lúc lập lại Đường quốc, cũng đã hướng về Doanh Tần xưng thần. Vì lẽ đó, hắn muốn vào ở Hàm Dương cung, thì phải cần
một cái cớ thích hợp, và còn cần thời cơ nữa.

Tuy Doanh
Hồ Hợi đã chết rồi, nhưng vẫn đang còn Quả nhi. Tuy là không ít
người đều cho rằng, Doanh Quả công chúa không thích hợp để chấp chưởng Quan Trung, nhưng trên thực tế đây, không ít thần tử Doanh Tần trong
lòng đang chờ đợi điều này xảy ra. Bây giờ Quan Trung cần ổn định,
tuyệt không có thể lại lưu nửa giọt máu. Vì lẽ đó chúng ta nhất định
phải tạo thế cho Đại Vương, khiến cho hắn có thể danh chính ngôn
thuận làm chủ Hàm Dương cung. Muốn làm được việc này, nhất định phải để Doanh Quả công chúa tự thoái nhượng, bằng không thế tất lại sẽ có một phen rung chuyển.

Quý Bố nhẹ nhàng gật đầu,

- Phu nhân yên tâm, mạt tướng sẽ đem tin tức Đại Vương đã từng chiến thắng Sở Hạng ở Lâu Thương, lan truyền ra ngoài.

Trong này, có một chút mùi vị của âm mưu, nhưng Quý Bố cũng biết
rõ, Ba Mạn làm như vậy, trên thực tế là suy nghĩ cho Lưu Khám. Y cũng là Đường tướng, tự nhiên cũng hi vọng Lưu Khám làm chủ Hàm Dương cung.
Nhưng Lưu Khám vẫn không chịu tỏ thái độ, khiến cho Quý Bố cũng không
biết làm sao cho đúng.

Ba Mạn thở dài một hơi,

- Hi
vọng Quả Nhi thông minh, biết được tiến thối, hiểu được chiều hướng
phát triển của thếc cục hiện nay, không cho nàng làm ra thay đổi.
Nếu như…

Nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, chỉ chốc lát sau thả chén trà đang cầm trong tay xuống,

- Quý Bố, ngươi lập tức phái người thông báo cho Vương Hấp, khiến hắn lưu ý tới hướng đi của Doanh Quả công chúa.

Ý tứ đó cũng là, nếu như Doanh Quả không làm theo lời dặn..., nàng
chắc chắn sẽ không chú ý mà tạo nên một chút chuyện ngoài ý muốn với
Doanh Quả.

Quý Bố vòng tay tuân mệnh, khom người lui ra khỏi đình nghỉ mát.

Tin tức Sở Hạng sắp sửa tấn công Quan Trung, chẳng khác nào mọc cánh,
trong một đêm, đã truyền khắp một nửa vùng Quan Trung.

Quan Trung vừa bình tĩnh, lại một lần nữa trở nên rối loạn. Đối với Hạng
Tịch, người Quan Trung cũng không xa lạ gì, từ lúc Hạng Tịch chôn giết
binh sĩ đầu hàng đến nay, hình tượng y đã bị truyền lưu thành Ma
Vương chuyên ăn thịt người, uống máu người, móc gân người làm chỉ,
lột da người làm chăn. Tương truyền, tên Hạng Tịch này thân cao quá trượng, vòng eo tám thước, nắm đấm thật lớn bằng cái chậu rửa mặt,
một cái tát có thể đập chết rất nhiều người, há miệng ta là không
biết bao người bị ăn tươi nuốt sống.

Một người như vậy, bây giờ lại muốn tiến vào Quan Trung sao?

Ngay khi lòng người bàng hoàng, thì lại có người kể chuyện năm đó
Hạng Vũ bại ở Lâu Thương, bị Đường vương đánh cho tơi bời hoa lá, liên
tục chiến bại. Trong lúc nhất thời, bách tính Quan Trung giống như đã
tìm được người tâm phúc. Nếu như trước đó còn có người tán thành việc
Doanh Quả làm chủ Tần Xuyên thì bây giờ nhưng âm thanh đáng thương
này đã biến mất không thấy hình bóng.

- Mệnh trời đã định Đường vương phải làm chủ Tần Xuyên…

Mọi việc như thế, càng lúc càng kịch liệt, đồng thời cấp tốc lan tràn ra.

Cùng lúc đó, một nhóm chiến xa chở Doanh Quả, xuất phát tự thành đô, lặng yên đến Hán Trung Nam Trịnh.

Ánh trăng cuối mùa thu, mang theo một tia mông lung huyền ảo, lơ
lửng ở giữa bầu trời. Trong hoa viên của phủ nha Nam Trịnh, Doanh
Quả trên người mặc một bộ trang phục màu trắng, khoác đấu bồng, bước chậm trong bụi hoa đã héo tàn. Loáng một cái đã qua mấy năm, Doanh Quả cũng đã từ một thiếu nữ trở thành một nữ tử xinh đẹp. Khí chất cao
quý sau bao năm chạy trốn đã ít đi mấy phần, nhiều hơn mấy phần thận
trọng đoan trang. Phụ thân và các huynh trưởng đều đã chết thảm,
bản thân nàng chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, lưu lạc Tây Nam, ăn nhờ ở
đậu... ngay cả nữ tử ngây thơ, cũng sẽ phải trưởng thành thục.

Doanh Quả cất bước đi vào trong một toà lương đình, nàng vén cái
quần dài lên rồi ngồi xuống nhìn vào trong bể nước, đưa tay trêu
chọc những con cá nhỏ đang bơi đùa vô tư vô lự …

- Tiểu Cáp, ta thật sự được trở về sao?

Nàng xuất nhìn đàn cá đang bơi trong bể nước nhẹ giọng hỏi dò.

Tiểu Cáp chính là Cáp Vô Lương.

Khi Ba Thục xuất binh, quyết chiến với Quan Trung, Cáp Vô Lương phụng
mệnh đi tới Thành Đô, hộ tống Doanh Quả trở về Hàm Dương.

Nghe Doanh Quả hỏi dò, Cáp Vô Lương vội vàng tiến lên nói:

- Công chúa sao lại hỏi cây này? Bây giờ chỉ có công chúa mang huyết thống của Tiên đế, nếu công chúa không chấp chưởng Quan Trung, thì
còn người nào có khả năng chấp chưởng cơ chứ? Hôn quân đã vong, gian
thần cũng đã bị thanh trừ … Công chúa có Đường vương phụ tá, nhất
định có thể tái hiện sự nghiệp to lớn như Tiên đế năm xưa, chấn chỉnh
lại giang sơn Đại Tần.

- Thật vậy sao?

Hai gò má thanh tú của Doanh Quả, lộ ra một tia u buồn.

Nàng nhẹ giọng nói:

- Ngươi không nên gạt ta, Doanh thị thật sự còn có thể khôi phục được
sao? Hồ Hợi trẻ người non dạ, làm rất nhiều chuyện thương thiên hại
lý…Cũng đem thanh danh của Doanh thị chúng ta hủy không còn chút gì nữa rồi. Ta không phủ nhận Đường vương là người trung trực, thế
nhưng cho dù hắn đồng ý, nhưng bộ hạ của hắn cũng sẽ đồng ý để
Đường vương chắp tay trả lại Tần Xuyên cho ta sao?

Doanh Quả nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Cáp Vô Lương một chút, rồi nở nụ cười cô đơn.

Nụ cười này, lại khiến cho trong lòng Cáp Vô Lương cảm thấy quặn đau …

- Đường vương không phải loại người như vậy, công chúa chớ nên hoài
nghi… Nếu như, nếu như Đường vương đúng là lòng muông dạ thú, Cáp Vô
Lương tất nhiên, tất nhiên…

Hắn lắp ba lắp bắp nói, nhưng nửa ngày cũng chưa nói ra được ý mà hán muốn nói.

- Tất nhiên làm sao?

Doanh Quả nở nụ cười,

- Tiểu Cáp, ngàn vạn không nên nói bậy nói bạ.... hiện giờ đã
không giống ngày xưa nữa rồi, Đường vương… đích thật là người có bản
lãnh!

Nói xong, nàng quay đầu nhìn vào bể cá đến mức ngơ ngác xuất thần…

Cáp Vô Lương đứng ở dưới bậc thang, không nói một lời.

Sương khuya làm ướt vạt áo của hắn, nhưng hắn cũng không nhúc nhích.

Sáng sớm ngày thứ hai, Doanh Quả đang chuẩn bị leo lên chiến xa để
xuất phát, đã thấy huyện lệnh Nam Trịnh vội vội vàng vàng chạy tới,
phía sau còn mang theo trăm tên quân lính.

- Công chúa, Trần Thương sáng sớm đã cho người đến nói Quan Trung đang xảy ra loạn
lạc, hạ mệnh cho hạ quan tăng thêm hộ vệ cho công chúa, đề phòng bất
trắc.

Doanh Quả nghe vậy thì ngẩn ra,

- Quan Trung lại xảy ra chuyện gì?

- Theo sứ giả của Trần Thương đến báo thì Sở Hạng muốn tấn công Quan Trung!

Cáp Vô Lương nhíu mày lại, trầm giọng nói:

- Sở Hạng tấn công Quan Trung, vì sao phải tăng thêm hộ vệ cho công chúa?

- Cái này, cái này… bây giờ Quan Trung lòng người đang hoảng loạn,
tựa hồ có chút không yên tĩnh. Hàm Dương lo lắng công chúa có chuyện
gì ngoài ý muốn, vì vậy mới…

Không chờ nam Trịnh huyện lệnh nói xong, Doanh Quả đã nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu y không nên nói nữa.

- Tiểu Cáp, thân thể của ta có chút không khỏe, không bằng hôm nay dừng lại ở Nam Trịnh thêm một ngày, đợi ngày mai rồi hãy xuất phát.

Trong lòng Cáp Vô Lương cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn cung kính đồng ý.

Mới vừa chuyển hành lý lên chiến xa, giờ lại phải chuyển xuống, Doang Quả ra lệnh cho huyện lệnh Nam Trịnh:

- Xin mời đại nhân mang quân sĩ về. Nếu như ngày mai thân thể của ta
khá hơn một chút, thì hãy để bọn họ đến đây hộ tống… Chỉ là, dừng lại ở đây một ngày, lại phải quấy nhiễu đại nhân một phen rồi.

- Đây là chức trách của hạ quan, công chúa chớ nói như vậy.

Huyện lệnh Nam Trịnh cũng không hiểu vì sao Doanh Quả đột nhiên muốn dừng lại thêm một ngày.

Nhưng y cũng không hỏi nhiều, chỉ huy người hỗ trợ tháo dỡ, sau đó trở về phủ nha.

Ở bên trong phủ nha, Doanh Quả im lặng ngồi tại thư phòng, chăm chú
nhìn tấm lụa trắng đang trải trên bàn ở trước mặt, không nhúc nhích.

Hồi lâu sau, nàng hít một hơi thật sâu, múa bút viết mấy dòng chữ lên trên tấm lụa trắng. Sau khi viết xong, nàng lấy ra một cái gấm
hộp, bỏ tấm lụa trắng vào trong đó, sau đó dán niêm phong, đóng ấn
tín của mình. Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Doanh Quả nhắm mắt lại, thở dài một cái.

Có một số việc, dù không muốn đi chăng nữa rốt cuộc cũng phải đối mặt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.