Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 108: Ba tên lưu manh




Tuy nói thực bất yếm tinh, quái bất khả tế (thức ăn không ngại tinh xảo, băm thịt không ngoại nhỏ), nhưng là mỗi ngày ăn thịt cá, cho dù là ai cũng không chịu nổi. Đinh Hạo hiện giờ muốn đổi mới một chút vị canh cua. Đối với sơn trân hải vị thật sự có chút chán ghét, hôm nay chạng vạng đi từ nha môn châu phủ đi ra, hắn không lui tới đại tửu lâu như bình thường, dọc theo đường cái đi một hồi, rồi quẹo vào trong một ngõ tắt nhỏ.

Trong ngõ nhỏ này đều là một ít tiệm ăn nhỏ, có quán cổ xưa đặt ở mặt tiền gia đình, những tấm phướn gọi hồn nhỏ phất phơ trong gió, cái bàn nhỏ đặt dưới tàng cây, liễu rủ lả lướt, bên cạnh một dòng suối nhỏ, suối nước cũng rất trong suốt, ý cảnh thật u nhã.

Đinh Hạo liền ngồi ở một bàn, dùng một chén nước lớn, nghe dân chúng trên phố trò chuyện việc nhà, vừa mới gõ gõ chiếc đũa vài cái, ba người áo ngắn vải thô đi tới trước mặt hắn vỗ "phanh" một cái lên mặt bàn, con ngươi nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.

Đinh Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy ba người này tuổi cũng không lớn, đại khái cũng chỉ có mười bảy mười tám tuổi. Ở giữa là một người có bộ dạng khá tốt eo nhỏ, lưng thẳng đáng tiếc là khuôn mặt là gồ ghề, thật sự làm cho người ta không dám lĩnh giáo. Bên trái là một người dáng ục ịch, bên trên cái cổ ngắn tới mức cơ hồ không nhìn thấy đâu cả là cái đầu tròn tròn cực lớn, ánh mắt hẹp dài, cái mặt đầy mụn cơm dường như là vừa mới thò mặt ra ngoài liền bị người ta úp cả cái bánh mì vào mặt thành rỗ như cái bánh nướng vậy. Bên phải là một người có bộ dạng thô nhưng khỏe mạnh, rắc chắc giống như một tòa tháp bằng sắt, khuôn mặt trẻ tuổi nhưng có chút trầm ổn ngưng trọng, đó là một hào kiệt làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời.

"Ba vị tiểu huynh đệ, có chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì à?" Người trẻ tuổi eo nhỏ lưng rộng ở giữa không nhịn được nở nụ cười: "Hồ lão tứ, người lừa tiền của loan đao tiểu lục ta, trốn tới tận đây còn không có việc gì sao? Ngươi thật sự là ăn gan gấu mật báo rồi, lần này tới ta lão tử ta, còn nói gì nữa?"

Đinh Hạo nhất thời hiểu được ý, hiểu được ba người này định đập phá, hắn nhìn qua trái phải, thấy các vị thực khách đã muốn rời đi chỗ khách. Hai người cùng với Loan Đao Tiểu Lục một trái một phải chặn đường đi của mình.

Loan Đao Tiểu Lục hô: "Đại Đầu, Thiết Ngưu, giáo huấn hắn một chút cho ta."

"Chậm đã!" Mắt thấy hai người muốn động thủ, Đinh Hạo bỗng nhiên nhảy dựng lên, dùng sức vỗ mạnh vào cái bàn, nghiêm nghị quát: "Ngươi Loan Đao Tiểu Lục coi như là một nhân vật có danh, nhưng lại muốn lấy nhiều bắt nạt ít sao, ngươi có dám cùng ta đơn đả độc đấu, tỷ thí quyền cước không?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Loan Đao Tiểu Lục là một tên lưu manh lăn lộn ở vùng này, hắn nhận tiền của người tới tìm Đinh Hạo gây phiền toái. Vốn định tuân theo lời dặn bảo đánh Đinh Hạo một chút rồi trở về báo cáo kết quả là xong việc. Nhưng không nghĩ tới Đinh Hạo lại muốn cùng hắn đơn đả độc đấu. Việc này với đám lưu manh thân không có gì lưu lạc khắp nơi vốn là việc dư thừa, duy nhất cũng chỉ là khoe khoang hay là khoe khoang mình vang danh nghĩa khí giang hồ hoặc tự hào vô nghĩa một chút, cho nên tự nhiên không chịu bỏ qua ưu thế của mình. Vì thế cười lạnh nói: "ha ha, xem ra ngươi có biết chúng ta vì cái gì mà tới? ngươi ngươi đó… nếu không chịu ủy thác của người khác, ta thật muốn kết giao bằng hữu với ngươi."

Hắn lui hai bước, phân phó bảo: "Thiết Ngưu, ngươi cùng hắn so chiêu đi."

Đại hán như thiết tháp kia nghe theo lời nói, thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, hắn trầm giọng đáp ứng, bả vai khẽ nhoáng lên một cái, xuống tấn, thắt lưng mở rộng ra, giống như tư thế đại bàng giương cánh vậy.

Đinh Hạo mặt cười lạnh, không chút hoang mang đẩy cái bàn đứng lên, chậm rãi kéo ống tay áo, trầm giọng nói: "Hai vị hảo hán, ta muốn cùng huynh đệ các ngươi tử chiến một trận, các ngươi đứng ở gần như vậy, là sợ hắn không địch lại, vẫn muốn đánh lén sao?"

Thiếu niên béo ục ịch kia giận dữ, Loan Đao Tiểu Lục giữ hắn lại cười nói: "Đại Đầu, chúng ta lùi ra xa một chút, miễn cho người nói linh tinh." Hắn kéo tên béo ục ịch kia lùi lại hơn hai trượng, trong lòng có chút không yên lòng, gọi Thiết Ngưu dặn dò một câu: "Thiết Ngư, ngươi cẩn thận một chút."

Bọn họ đều là những người trẻ tuổi khí huyết phương cương, lại có một thân võ nghệ, ở trong phố thường xuyên kéo bè kéo cánh đánh nhau với một lũ lưu manh. Vốn là người không sợ trời sợ đất, nhưng là bộ dạng nhã nhặn của Đinh Hạo, khí độ trầm ổn, thoạt nhìn có chút giống như chân nhân bất lộ tướng. Loan Đao Tiểu Lục không biết chi tiết bên trong thế nào, liền sợ huynh đệ của mình không may mắn.

Thiết Ngưu là một hán tử khù khờ, thật không coi phương pháp này của Đinh Hạo vào trong mắt, hừ lạnh nói: "Yên tâm, các ngươi từ từ xem ta xử lý hắn như thế nào."

Đinh Hạo kéo ống tay áo, đột nhiên chân bước tay xuất, quát khẽ một tiếng, bày ra chiêu bài thủ thế trong phim [Hoàng Phi Hồng]. Thiết Ngưu ngưng thần nắm tay, vốn tưởng Đinh Hạo lập tức sẽ nhảy lên đánh đấm, không ngờ nắm tay hắn vừa nhoáng lên một cái, trước mắt lại là một cái chén nước sốt đập vào tay, thì ra khi Đinh Hạo kia đẩy tay, lại là lấy một chén ném tới.

Một cái chén đập vào tay, sợi mì rơi hết xuống đất, Thiết Ngưu nhất thời ngây ngốc ở một chỗ, hắn lắc lắc nước sốt trên nắm tay cả giận nói: "Ngươi tên khốn không nói đạo lý, vừa nói là so quyền cước sao lại…"

Hắn còn chưa nói xong, Đinh Hạo thắt lưng cong lại, hô lên một tiếng, một cái ghế bị hắn nhấc lên, lại ném tới Thiết Ngư đứng đối diện. Thiết Ngưu giận dữ vô cùng, thân thể nhoáng lên một cái, nắm tay to lớn liền đưa ra đón tiếp. Thiết Ngưu này thật là có một thân công phu cứng rắn. Hắn luyện một thân công phu kêu là "Tam Hoảng Bàng" lại nói "Lục Bộ Giá" Đại Hồng Quyền chính là bộ quyền đời sau. Bộ quyền pháp này có từ đời Tùy, hưng thịnh trong Đường Triều, tới đầu thời Tống, đã truyền rộng khắp cả vùng Hoàng Hà, Giang Hoài rồi. Bộ quyền thế này uy mãnh, mạnh mẽ có lực, có khí công cùng quyền trong một thể, quả thực là có hiệu quả thực chiến rất tốt.

Thiết Ngưu này một quyền mang theo phẫn nộ, chỉ nghe thấy "phanh" một tiếng khí bạo nổ vang trời, cái ghế gỗ vững chắc kia bị nắm tay của của Thiết Ngưu đánh một cái dập nát, gỗ vụn như châm bay ra bốn phía, uy thế thật là kinh tâm.

Đinh Hạo hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, cái ghế đẩu vừa văng ra, sau đó hai tay lại dùng lực, cái bàn kia cũng bị hắn nhấc lên, vừa kịp chặn lại một chùm gỗ vụn bắn ra. Thiết Ngưu một quyền đánh nát ghế, tức giận trợn mắt lên, oa oa kêu lên: "Thằng nhãi con ngươi thật là vô sỉ …"

Một lời chưa xong, chỉ thấy một bàn ăn toàn dầu mỡ với bánh quai chèo đối diện bay tới, Thiết Ngưu hét lớn một tiếng, chân sau giơ lên, lấy chân dùng một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, "oanh" một tiếng chém cái bàn kia thành hai nửa. Trừng mắt nhìn lại không còn thấy bóng dáng của Đinh Hạo đâu nữa. Thiết Ngưu đang ngẩn ngơ thì nghe thấy tiếng của Đại Đầu bên cạnh reo lên: "Thiết Ngư, tên kia chạy về hướng tây."

Thiết Ngưu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đinh Hạo mang theo áo choàng, nhảy rầm rầm qua sông nhỏ, liền giật mình chạy như điên về phía trước dọc theo một hàng cây liễu, vừa chạy vừa quát to không ngừng: "Tiểu tử chết tiệt kia, có gan thì quay lại đây."

Đinh Hạo thầm nghĩ: "Con mẹ nó, ai tìm lưu mạnh vậy, nếu không phải là Liễu Thập Nhất thì chắc chắn là Từ Mục Trần, thân thể của ta có thể sánh với độ rắn chắc của cái bàn kia sao. Nếu là lưu lại, còn không bị ngươi xé thành từng mảnh, khi đó có gan dạ nữa cũng vô dụng."

Đinh Hạo vừa nghĩ, một mặt chạy trốn thật nhanh, Thiết Ngưu giận dữ reo lên: "Ta Thiết Ngưu hôm nay mà không đánh ngươi lòi phân ra, tính ngươi bài tiết sạch sẽ. các huynh đệ đuổi!"

Đinh Hạo xuyên qua mấy con phố, ba người phía sau đuổi theo không bỏ, Đinh Hạo thầm kêu không ổn: "Cho dù ba tên lưu manh này không tinh thông võ nghệ, lấy một địch ba ta cũng không phải là đối thủ, huống chi bọn chúng một thân công phu thật sự rất dọa người. Ta nên trốn tới hướng nào đây?"

Vô tình nhìn thấy trước mắt là cửa hàng Trư Đầu. Đinh Hạo không có lựa chọn nào khác, lập tức chạy nhanh hơn thẳng vào trong cửa hàng Trư Đầu. Chạy tới cửa hàng Trư Đầu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Loan Đao Tiểu Lục dẫn đầu gắt gao đuổi theo, Đinh Hạo thở hổn hên nắm tay cửa đập liên tục "bang bang bang".

Cửa lớn chi nha một tiếng mở ra, Đinh Hạo một quyền đập ra cơ hồ suýt chút nữa bổ vào mũi người vừa mở cửa, hắn vội vàng dừng nắm tay, tập trung nhìn lại, không khỏi vui vẻ nói: "Liễu bà bà, bọn tiểu nhị trong cửa hàng đâu rồi?"

Liễu bà bà vừa thấy hắn không khỏi chấn động, thất thanh nói: "Đinh quản sự! sao cậu lại tới đây, mấy ngày nay việc buôn bán không được tốt, cửa hàng đông cửa sớm hơn mọi khi, trong nhà có lão Thích đầu nhi trong coi việc trong cửa hàng, lão bà tử thay hắn ra coi cửa hàng một hồi, có chuyện gì thế?"

Liễu bà bà mặt ngoài là lão bộc chuyên vẩy nước quét nhà trong Trư Đầu giải khố này, nhưng bà đồng thời cũng là tai mắt của Đinh Thừa Tông xếp vào trong Trư Đầu giải khố. Lại nói, Từ Mục Trần hai mươi năm qua kinh doanh Trư Đầu giải khố này đích thực là mưa gió không thấu. Lại với thân phận của Đại thiếu gia, muốn không dấu vết mà cắm vào trong đó một tai mắt của mình, cũng chỉ có thể an bài một lão bộc vẩy nước quét nhà thân phận thấp kém mà thôi, hoàn toàn không tiến vào được trung tâm kinh doanh của Trư Đầu giải khố. Từ việc này mà xét có thể thấy được Từ Mục Trần cẩn thận tỉnh táo như thế nào. Đinh Hạo vào thành đã muốn tiếp xúc với Liễu bà bà mấy lần, đưa vài chuyện mình không tiện xuất đầu ra làm cho bà đi làm. Lão thái bà này làm việc cũng rất thỏa đáng, bất động thanh sắc làm cho hắn hài lòng. Nhưng là trong trường hợp công khai, hai người cũng không dám thân cận quá mức.

Vừa nghe thấy Liễu bà bà nói, Đinh Hạo thất vọng: "Trong cửa hàng không có ai? Vậy… mau cho ta vào đi."

"Hắc hắc, ngươi định trốn ở đâu đây!" Đinh Hạo một chân còn chưa có bước nửa bước vào trong, áo đã bị người ta nắm lấy, Loan Đao Tiểu Lục một phen bám chặt lấy Đinh Hạo, "Hô" một quyền đánh vào ngực hắn. Đinh Hạo bị đánh cho một cái lảo đảo, bước xuống cầu thang hai bước, lúc này Thiết Ngưu cùng Đại Đầu cũng đã tới rồi, thở hổn hển vây hắn ở giữa, thở không ra hơi nói: "Ngươi ngươi…thằng nhãi ngươi còn có thể chạy không …."

Đinh Hạo thấy tư thế này biết là không ổn, hắn kiên trì nói: "Là ai phái các ngươi tới đây? Ta nói cho các ngươi biết, ta hiện giờ chính là đang làm việc trong nha môn châu phủ, nếu đánh ta bị thương, không có lợi cho các ngươi đâu."

Loan Đao Tiểu Lục cười hắc hắc, căn bản không thèm để ý lời đe dọa của hắn, hắn thấy hai huynh đệ đã trông chừng Đinh Hạo, liền rung rung bờ vai cười nói: "Việc của ngươi, huynh đệ chúng ta đã biết rồi, hắc hắc, làm việc ở trong nha môn sao? Ta sao lại không biết, có thật ngươi đúng là đang ăn cơm của công môn không?"

Loan Đao Tiểu Lục lời còn chưa dứt, cái ót liền bị tát cho một cái, Tiểu Lục "ôi" một tiếng, căm tức xoay người sang một bên, trừng mắt mắng: "Là thằng nào đui mù, dám trêu ngươi lão Lục..lục…lục …"

Loan Đao Tiểu Lục thanh âm vừa phát ra, bả vai cũng sụp xuống, lông mi cũng cúp lại, đang như con gà chọi hùng hùng hổ hổ bỗng nhiên biến thành con chim nhỏ, ngượng ngùng nói: "Liễu bà bà, ngài … ngài, lão sao lại ở chỗ này?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.