Đấu Phá Thương Khung

Chương 618: Thử sức




Dung nham đỏ rực trải rộng phía chân trời, chẳng qua lại quỷ dị không đổ ập xuống, ngược lại đọng giữa không trung tựa như bầu trời lúc này tràn ngập máu tươi, quanh cảnh cực kỳ đích chói mắt.

Cả quảng trường yên phăng phắc, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn biến hóa bất thình lình của Thiên Phần luyện khí tháp. Hai năm trôi qua, những đệ tử mới bước vào nội viện trong khoảng thời gian này phần lớn đều chưa từng được biết về cuộc đại chiến kinh thiên động địa năm đó nên hiển nhiên biến cố lúc này của Thiên Phần luyện khí tháp chính là lần đầu bọn hắn nhìn thấy!

Trong khi mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm thì trong nháy mắt sau, một tràng tiếng cười mừng như điên đột nhiên vang vọng khắp bầu trời, trong nhất thời khiến mọi người đang còn chưa phục hồi tinh thần lại là có thêm chút ngỡ ngàng mở to mắt nhìn nhau, "Tiêu Viêm?"… cái tên này tựa hồ nghe có điểm quen tai.

Đương nhiên cái tên này có lẽ đối với những học viên tầm thường chỉ là có chút quen tai, chẳng qua đối với những người khác mà nói thì lại là khắc cốt ghi tâm. Lập tức từng đạo ánh mắt kinh hãi kèm theo vẻ mừng rỡ khó có thể tin nổi đều chuyển hướng về phía Thiên Phần luyện khí tháp!

"Tiêu... Tiêu Viêm? Tên này còn sống? Hắn thật sự còn sống! Giọng nói này không sai được! Không sai được!"

Ngô Hạo ngày thường khuôn mặt luôn lạnh tanh thế nhưng lúc này lại tràn ngập nỗi vui mừng đến phát cuồng, ánh mắt gắt gao nhìn cột dung nham đỏ đậm bùng lên từ Thiên Phần luyện khí tháp, thanh âm kích động đến mức trở nên thoáng có chút run rẩy.

Một bên, Tiêu Ngọc hàm răng cắn chặt môi, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt đẹp bởi vì kích động đến mức thậm chí tựa như mờ đi, "Hắn còn sống? Hắn thật còn sống!".

Trên đài cao, không chỉ riêng các vị trưởng lão bình thường, đến cả đại trưởng lão Tô Thiên sắc mặt luôn luôn bình thản cũng đem ánh mắt kinh ngạc chăm chăm nhìn về cột dung nham chọc trời, phải một lát sau hắn mới có chút thất thần lẩm bẩm: "Thanh âm vừa rồi … hình như là Tiêu Viêm?".

"Đại trưởng lão, là Tiêu Viêm! Tuyệt đối không sai được, ta đã nói cái tên kia dám chắc không chết được! Ha ha!" Lâm Diễm sắc mặt bởi vì kích động mà trở nên đỏ ửng, không biết vì sao, hắn đối với cái tên kia thủy chung vẫn đều là mang lòng tin mà người thường khó có thể giải thích. Dù cho năm đó kẻ kia bị dị hỏa thôn phệ hơn nữa tha vào sâu trong lòng đất hắn cũng vẫn tin tưởng chắc chắn rằng cái tên sinh mạng dai như gián này dám chắc sẽ lại lần nữa đi ra!

Mặc dù loại… niềm tin này có chút bảo thủ ngoan cố, nhưng hắn vẫn chỉ đơn giản là tin tưởng, hơn nữa lại không dựa vào chút căn cứ nào. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.", đại trưởng lão Tô Thiên cười cười, mặc dù khuôn mặt nhìn qua vẫn bình tĩnh, nhưng lời nói cũng vẫn là biểu hiện rõ sự rung động cùng kích động trong lòng.

"Người này quả nhiên không thể dùng lẽ thường để suy đoán a."

Lâm Tu Nhai cùng Liễu Kình nhìn nhau một cái, đều cười nhẹ thở dài ra một hơi, hoàn hảo lúc trước tốt nghiệp không có lựa chọn rời đi, nếu không hôm nay sợ rằng sẽ không thấy được một màn rung động như vậy.

Tại vô số ánh mắt tràn ngập các loại sắc thái khác nhau nhìn kỹ, cột dung nham bùng phát từ Thiên Phần luyện khí tháp đột nhiên ngưng xuống, lại bất ngờ tách mở ra, mà theo cột dung nham tự động tách ra, một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người trên toàn trường.

Người này, một thân quần áo đen tuyền, thân hình cao lớn phối hợp với gương mặt thanh tú đang lộ vẻ tươi cười hòa nhã thật ra lại có một vẻ anh tuấn hấp dẫn, mà khi mọi người nhìn được rõ hình dáng thanh niên từ trong dung nham mà không chút tổn hao chậm rãi xuất hiện này liền thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức liền tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì, từng đạo ánh mắt lại đều chuyển hướng về pho tượng nơi cửa Thiên Phần luyện khí tháp xử. Lúc này từng đợt tiếng hô hấp hổn hển tại trên quảng trường vang lên, bọn họ bây giờ cuối cùng cũng biết được, vị Tiêu Viêm nọ đến tột cùng là người phương nào.

Trên bầu trời, thanh niên áo đen lăng không mà đứng, ánh mắt chậm rãi đảo qua quảng trường phía dưới tấp nập người, cuối cùng bắt gặp một vài khuôn mặt quen thuộc thì khóe miệng liền nở một nụ cười, hai tay mở rộng cười nói: "A a, chư vị, Tiêu Viêm đã trở về rồi, không hoan nghênh sao?"

"Tiểu gia hỏa, có thể gặp lại, thật sự là ngoài dự đoán mọi người a.", nghe được tiếng cười của người thanh niên, khuôn mặt Tô Thiên cũng là nhịn không được hiện lên vẻ vui mừng, cười to nói.

"Đã lâu không gặp, đại trưởng lão càng ngày càng dẻo dai a." Tiêu Viêm cười cười, tay áo khẽ động, dung nham đỏ rực tràn ngập phía chân trời liền quỷ dị ào ào thu về, co rút lại tiến nhập vào cột trong dung nham, lập tức dưới vô số đạo ánh mắt rung động, cột dung nham hùng vĩ lại ầm ầm như thủy triều rút vào trong Thiên Phần luyện khí tháp. Cảnh tượng hùng tráng như vậy quả thực khiến cho mọi người tâm thần rung động không thôi, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm cũng mang theo vẻ kính sợ càng tăng thêm rất nhiều.

Giở tay nhấc chân liền có thể khiến cột dung nham hùng vĩ như vậy lùi xuống, bực tư thái của cường giả chân chính như vậy khiến vô số học viên của nội viện trong mắt toát lên ngọn lửa khao khát, đây … chính là cảnh giới bọn hắn vẫn hằng theo đuổi!

Khi toàn bộ dung nham đều được đẩy đi, mủi chân Tiêu Viêm chợt thoáng chút hư ảo, lóe lên ánh sáng bạc nhàn nhạt, lập tức thân hình chợt nhòa đi, liền đó tựa như quỷ mỵ xuất hiện tại trên đài cao.

Nhìn thấy tốc độ của Tiêu Viêm quỷ mị như vậy, tất cả mọi người trên đài cao đều là có chút trợn mắt, rất rõ ràng, Tiêu Viêm bây so với trước kia mạnh hơn rất nhiều.

"Tấn giai đấu vương?" Tô Thiên ánh mắt sáng lên, cười nói, hắn biết Tiêu Viêm trước kia, thực lực chân thật,cũng chỉ là cấp bậc đấu linh mà thôi, mặc dù người này vẫn có thể cùng Hàn Phong loại cường giả đẳng cấp đấu hoàng chiến đấu nhưng chẳng qua trước kia lấy nhãn lực của lão tự nhiên là rõ ràng lực lượng đó cũng không phải là chân chính thuộc về Tiêu Viêm. Mà bây giờ, Tiêu Viêm triển hiện tốc độ như vậy khiến hắn cũng có thể cảm giác được, đây xác thật là thực lực tự thân mình.

"Hẳn là vậy." Tiêu Viêm gật gật đầu, cũng là có chút không quá chắc chắn, lúc đột phá hắn cũng là mê mê tỉnh tỉnh mà đạt tới, bởi vậy đối với bản thân đến tột cùng cấp bậc ra sao cũng không rõ ràng cho lắm.

"Để Lâm Tu Nhai đến thử xem?" Tô Thiên cười dài nói, hắn cũng có chút hiếu kỳ, hai năm không thấy, tiểu gia hỏa luôn mang theo kỳ tích này đến tột cùng có thể đạt tới loại… mức độ nào.

"Cầu còn không được, lúc trước thủy chung vẫn chưa có cùng hắn chính diện giao thủ." Tiêu Viêm cười khẻ, ánh mắt hướng về phía Lâm Tu Nhai vẻ mặt đang háo hức sau lưng Tô Thiên.

"Vốn chưa cùng ngươi giao thủ nên vẫn tiếc nuối, hôm nay tốt nhất để ta thỏa mãn đi." Lâm Tu Nhai cười cười, mủi chân một điểm thạch đài, thân hình liền vọt xuống, cuối cùng xuất hiện tại trên quảng trường, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Tiêu Viêm.

Đám người Tô Thiên lúc nói chuyện với nhau cũng không có đè nén âm thanh, bởi vậy mọi người trên quảng trường thấy Lâm Tu Nhai xuống đài thì vẻ mặt liền hưng phấn hẳn lên, chen chúc nhau tìm kiếm vị trí để nhìn có thể quan sát rõ ràng. Đối với danh vọng vang dội của Lâm Tu Nhai, trong nội viện ít có người không biết, người sáng lập "Lang nha", tuy nói hôm nay hắn đã không hề nhúng tay vào chuyện của "Lang nha", nhưng bằng vào danh vọng của hắn cỗ thế lực này vẫn như cũ là thế lực hàng đầu của nội viện, ít người có can đảm chọc vào.

Đương nhiên, càng nhiều người lại là ôm tâm tư muốn xem xem chân chính thực lực của Tiêu Viêm, mấy năm nay cái tên Tiêu Viêm này cơ hồ đã trở thành một truyền thuyết của nội viện, chẳng qua mặc dù rất nhiều người vẫn truyền miệng nhau về tràng đại chiến động trời năm đó, nhưng theo năm tháng một chút người mới nghe được tất nhiên sẽ có chút nhịn không được mà sinh ra thái độ hoài nghi, vị tân sinh năm đó cùng bọn họ tuổi tác cũng không sai biệt lắm vậy mà ngắn ngủn trong một năm ở học viện lại là có thể đánh bại đấu hoàng cường giả? Việc này có hay không là có chút vô cùng khoa trương?

Bởi vậy, hôm nay thấy Tiêu Viêm lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa vừa ra mặt liền chuẩn bị cùng cường giả cấp bậc Lâm Tu Nhai giao thủ, bọn họ tự nhiên là cực kỳ háo hức muốn mở rộng tầm mắt ra một chút.

Mấy năm nay Lâm Tu Nhai mặc dù đã trở thành trưởng lão, chẳng qua tại trong học viên vẫn như cũ có danh vọng không kém, thực lực mạnh mẻ khiến ngay cả những học viên hàng đầu cũng không dám có chút mạo phạm nào, bây giờ để cho hắn đến làm đối thủ của Tiêu Viêm, trong lòng những học viên này quả thực là lựa chọn thích hợp nhất.

Nhìn trên quảng trường chật ních người, Tiêu Viêm cũng là nhịn không được lắc lắc đầu, chỗ này tựa hồ động tĩnh có chút quá lớn đi?

"Tiểu gia hỏa, hôm nay nội viện có thể nói so với hai năm trước càng thêm náo nhiệt, học sinh mới nhiều lắm, ngươi chắc cũng không muốn lấy thân phận học trưởng mà bị đám tiểu tử này coi thường đi chứ?" Tô Thiên mỉm cười nói, hắn để cho Lâm Tu Nhai tại trước mặt mọi người cùng Tiêu Viêm luận bàn một chút chính là để xác lập lại danh vọng vững chắc cho Tiêu Viêm, tân sinh hôm nay nhiều lắm, người cũ cũng cứ như vậy thủy chung sẽ dễ dàng sẽ bị lãng quên mất.

"Hai năm? Không nghĩ tới chớp mắt như vậy lại dĩ nhiên đã qua hai năm thời gian." Tiêu Viêm ngẩn ra, nhịn không được có chút cảm khái thở dài một tiếng, lập tức gật đầu, thân hình chợt lóe lên, khi xuất hiện trở lại thì hiển nhiên đã vững vàng đứng trước mặt Lâm Tu Nhai.

"Tiêu Viêm, ngươi chính là thủ lĩnh của "Bàn môn"chúng ta, đừng có yếu quá đấy nhé, bây giờ huynh đệ của "Bàn môn" đều đang nhìn lão đại ngươi đã mất tích hai năm đó!" Tiêu Viêm thân hình vừa mới đứng vững, một tiếng cười to liền là đột nhiên từ bên ngoài vọng lại, hắn ngẩn ra, theo thanh âm nhìn lại thì thấy ở một địa phương nơi đài cao có một loạt bóng người chen chúc, mà mấy vị đầu lĩnh hiển nhiên là Ngô Hạo, Hổ Gia, Tử Nghiên còn có ……… Tiêu Ngọc nữa.

Cùng với những bóng người này là một đám người với những ánh mắt cháy bỏng, giờ phút này ánh mắt bọn họ chính là háo hức nhìn giữa sân vị…thanh niên quần áo đen, khi bọn họ gia nhập "Bàn môn" thì đã nghe không ít người vẻ mặt kiêu ngạo nói về sự tích thành lập Bàn môn năm đó cùng với người sáng lập của nó, bởi vậy trong lòng bọn họ mặc dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng Tiêu Viêm vẫn có được một loại địa vị cực kỳ cao cả.

"Đợi lát nữa cùng các ngươi ôn chuyện cũ."

Hướng về phía bọn người Ngô Hạo cười cười, Tiêu Viêm chậm rãi xoay người, nhìn Lâm Tu Nhai đối diện đã nghiêm chỉnh thủ thế, trong mắt đối phương tràn ngập vẻ kiêng kỵ cùng thận trọng, mà trước đây loại ánh mắt này vốn đã từng xuất hiện trong mắt hắn, vậy mà hiện giờ lại là đổi vị trí.

Nhìn hai người giữa sân đang đối nhãn, Tô Thiên trên đài cao cười cười, nói: "Các ngươi cho rằng Lâm Tu Nhai có thể ở trong tay Tiêu Viêm kiên trì mấy hiệp?"

Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra, một lát sau mới có một gã trưởng lão thấp giọng nói: "Đại trưởng lão nói chính là kể cả Tiêu Viêm tại phương pháp đề thăng thực lực gì đó đều dùng tới?"

"Tự thân thực lực." Tô Thiên có chút lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta đoán chắc sẽ không vượt qua ba hiệp."

Các vị trưởng lão lại ngẩn ra, một hồi lâu vị trưởng lão lúc trước mới cười khan nói: "Lâm Tu Nhai hôm nay đã là năm tinh đấu vương, cho dù là đấu hoàng cường giả bình thường nếu muốn trong ba hiệp đánh bại hắn cũng có chút khó khăn a."

Tô Thiên chỉ mỉm cười không nói, mặc dù Tiêu Viêm hiện giờ khí tức hơi có chút quái dị, thậm chí khiến ngay cả hắn cũng khó có thể nhận thấy được thực lực chân chính, chẳng qua mơ hồ trung hắn vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được, thực lực của Tiêu Viêm hôm nay hẳn là có chút rất kinh khủng.

Khi các học viên đã chừa ra một chỗ trống thích hợp, nắm tay Tiêu Viêm có chút nắm chặt, cảm thụ lực lượng mênh mông trong cơ thể, nhẹ nhàng cười: "Bắt đầu?"

"Ân!"

Gật đầu thật mạnh một cái, một cổ khí thế hung hãn của cường giả cấp bậc đấu vương nhất thời từ trong cơ thể Lâm Tu Nhai bạo phát dũng mãnh mà ra, hai năm thời gian này không chỉ có làm cho hắn chân chính tiến nhập đấu vương cấp độ mà còn làm cho hắn tiến rất xa trên con đường của một gã đấu vương, lấy thực lực hiện giờ của hắn, coi như là tạitrong các trưởng lão cũng vậy có thể đứng ở hàng đầu!

"Ầm!"

Đấu khí màu xanh đậm từ trong cơ thể Lâm Tu Nhai dũng mãnh tỏa ra, bàn tay nắm chặt đem trường kiếm ngưng tụ hoàn toàn từ năng lượng phong thuộc tính thành tùy ý vung lên, một đạo phong nhận bắn ra mang mặt đất cứng rắn vẽ lên một đạo vết tích.

Nhìn Lâm Tu Nhai kia dường như trang bị đến tận răng, Tiêu Viêm lại cười lắc đầu, quang mang màu bạc trên bàn chân như ẩn như hiện, một tiếng sấm rất nhỏ lặng lẽ vang lên, mà ở một thoáng khi tiếng sấm kia vang lên, thân hình Tiêu Viêm tựa như đột nhiên run lên!

Ngay chốc lát khi Tiêu Viêm thân hình run lên, Lâm Tu Nhai kia sắc mặt vốn ngưng trọng nhất thời biến đổi, chợt dưới từng đạo ánh mắt kinh ngạc, trường kiếm trong tay hung hăng hướng về phía sau đâm mạnh đi!

Một kiếm ẩn chứa kình phong hung mãnh đâm vào giữa không trung lại là không có một chút trở ngại, cục diện như vậy trực tiếp khiến cho lỗ chân lông cả người Lâm Tu Nhai đều là co rút dồn dập, hắn rõ ràng đã cảm giác được khí tức của Tiêu Viêm vừa mới xuất hiện ở phía sau...

"Tốc độ của người này, như thế nào trở nên kinh khủng như thế?"

Lâm Tu Nhai ý niệm trong đầu như thiểm điện chuyển động, dù nói trước kia Tiêu Viêm đích tốc độ mặc dù rất nhanh nhưng ít nhất là có bóng có hình, nhưng hôm nay lại giống như là tàng hình vậy, căn bản khó có thể phát hiện.

Ánh mắt lướt qua chung quanh, đột nhiên Lâm Tu Nhai nhãn đồng co rụt lại, năng lượng trường kiếm quay về trước người đâm mạnh!

Đối với Lâm Tu Nhai đột nhiên đâm loạn xạ chung quanh, đám học viên đều là ù ù cạc cạc, Tiêu Viêm không phải vẫn đứng tại chỗ không cử động sao? Hắn như thế nào đột nhiên phát điên lên như vậy chứ?

Học viên bình thường nhãn lực tự nhiên nhìn không ra huyền cơ trong đó, mà các cường giả có thực lực mới có thể mơ hồ phát hiện, thân ảnh Tiêu Viêm ở nguyên tại chỗ tựa hồ thoáng có chút hư ảo, một vài người tâm tư nhạy cảm lại nhất thời trong lòng nổi lên một đợt hoảng sợ, đây dĩ nhiên lại là tàn ảnh?

Không một tiếng động liền lưu lại tàn ảnh như thế, đây cần hạng thân pháp cùng tốc độ quỷ dị khó lường đến cỡ nào chứ?

Trường kiếm đâm loạn đến một nơi nào đó giữa không trung thì một đốm bích lục hỏa diễm lại đột nhiên cực kỳ bất ngờ hiện lên, mà khi trường kiếm đâm vào đoàn hỏa diễm thì mọi người liền có thể rõ ràng nhìn thấy trường kiếm do năng lượng ngưng tụ cơ hồ giãy dụa mà không có chút hiệu quả đích thực nào liền bị đóa bích lục hỏa diễm nọ đốt cháy thành hư vô.

Tại khi trường kiếm hóa thành hư vô, một đạo bóng đen giống như thuấn di dưới từng đạo ánh mắt khiếp sợ chung quanh đột ngột hiện lên.

Thanh niên áo đen nhìn Lâm Tu Nhai mỉm cười, bàn tay bao trùm bích lục hỏa diễm đột nhiên nhoáng lên, trực tiếp chụp vào cổ Lâm Tu Nhai.

"Nhận võng!"

Tại thời điểm nguy hiểm cận kề, Lâm Tu Nhai thể hiện ra kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ không tệ, thủ ấn vừa động, năng lượng trước mặt cấp tốc ba động rồi cuối cùng ngưng tụ thành một tấm lưới năng lượng màu xanh đậm.

Nhưng mà, dưới sự cản trở của tấm lưới năng lượng màu xanh đậm tràn đầy lực lượng phong hệ này, bàn tay Tiêu Viêm vẫn không có chút đình trệ mà cứ như vậy cực kỳ trực tiếp xuyên qua, mà dưới bích lục hỏa diễm nọ tấm lưới kia nhất thời giống như một tờ giấy mỏng manh trực tiếp bị xé tan...

Mà bàn tay Tiêu Viêm không hề trở ngại vượt qua tầng phòng ngự cuối cùng này, tại cự ly cách cổ Lâm Tu Nhai có nửa tấc, chậm rãi đình chỉ.

Toàn trường yên tĩnh!

Mọi người nhìn Lâm Tu Nhai dưới sự uy hiếp của bàn tay tràn đầy bích lục hỏa diễm vặn vẹo của Tiêu Viêm không dám cử động một chút nào, một cổ chấn động lẽ tràn lên khuôn mặt.

Một chiêu!

Một gã năm tinh đấu vương cường giả, vậy mà cư nhiên dưới tay Tiêu Viêm cũng không kiên trì nổi một chiêu cực kỳ đơn giản!

Một màn này khiến ngay cả Tô Thiên cho dù là đã sớm phát hiện Tiêu Viêm thực lực đã đạt tới một mức độ rất mạnh nhưng trên khuôn mặt cũng hiện lên một thoáng kinh hãi …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.