Đạo Quân

Chương 1483: Đồ đệ Thương Tụng (1)




Thực lực mạnh mẽ như thế, vốn không nên xuất hiện bệnh trạng mới đúng chứ. Hắn đã kiểm tra qua, ngân hồ cũng không bị thương.

Người vây quanh hắn hơi ngoài ý muốn, không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo từ bỏ việc bắt lão tộc trưởng làm con tin.

Ngay cả hắc hồ cũng thế. Y nhìn phản ứng của những người chung quanh, sau đó đưa ngân hồ cho một Trưởng lão bên cạnh, để người đó đem ngân hồ đi chăm sóc thỏa đáng.

Người nọ lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi.

Không còn nỗi lo trước mắt, hắc hồ hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Ngưu Hữu Đạo chỉ Quỷ Đầu Đao lão đầu: “Ông ta có thể nhận biết Càn Khôn chưởng, lão tộc trưởng các người cũng đã gọi tên, không phải các ngươi đã đoán được sao?”

Hắc hồ hoài nghi hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Thương Tụng?”

Ngưu Hữu Đạo thuận miệng đáp: “Ông ấy là sư phụ của ta.”

Dù sao, sư phụ của hắn nhiều lắm, mà toàn là sư phụ nhận vội không.

Ngay cả Đông Quách Hạo Nhiên, cái gì cũng không dạy hắn nhưng cũng là sư phụ của hắn.

Một người trốn trong Quy Miên các, bởi vì lợi ích môn phái, đồng thời cái gì cũng không dạy hắn, nhưng cũng trở thành sư phụ của hắn.

Bây giờ lại thêm một Thương Tụng, ngay cả mặt cũng chưa thấy qua, nhưng hắn cũng chủ động nhận ông ấy làm sư phụ. Hắn không dám xác định cái mình học có phải là công pháp tu hành của Thương Tụng hay không, nhưng từ nhiều dấu hiệu cho thấy, chắc có lẽ là vậy. Cộng thêm phản ứng của đám yêu hồ này, ngược lại càng khiến hắn tin tưởng hơn.

Có lẽ là do da mặt hắn dày, nhưng hắn là người biết biến báo, lại không câu nệ tiểu tiết.

Hắn cho rằng, đã học bản lĩnh của người ta, nhận được truyền thừa của người ta, gọi người ta một tiếng sư phụ cũng đúng.

Đương nhiên, trong mắt một số người, hành động này chính là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng hắn chẳng quan tâm.

“Đệ tử Thương Tụng?” Mọi người xôn xao.

Thấy Ngưu Hữu Đạo chính miệng thừa nhận, hắc hồ không tin: “Không thể nào, theo ta được biết, Thương Tụng đã sớm rời khỏi thế giới này, mất tích mấy trăm năm, lấy đâu ra đồ đệ trẻ như ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi lấy một viên linh đan bỏ vào miệng. Người đến đây rèn luyện đều được phát cho một số thuốc chữa thương. Hắn trả lời: “Cũng không phải là trực tiếp truyền, mà là người khác thay mặt truyền lại. Ta chưa từng gặp sư phụ, nhưng có người thay thế sư phụ truyền thụ lại cho ta.”

Hắc hồ lại càng không tin: “Nói hươu nói vượn. Khi Thương Tụng còn sống, ông ta áp chế tu sĩ nhân gian, không cho tranh lợi với dân, vì thế tu sĩ rất thưa thớt. Sau khi Thương Tụng đi rồi, nào còn ai cùng thời với ông ta tồn tại đến lúc này. Nếu có, tại sao lại để cho chín tên cẩu tặc kia phách lối!”

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Điệp Mộng Huyễn Giới, Thánh La Sát.”

Hắn không nhắc đến công pháp bí mật của Thương Kính Trung, chỉ nhắc đến mối quan hệ chính thống giữa hắn và Thương Tụng.

Sở dĩ làm như vậy, căn cứ vào phán đoán nhất định, chỉ vì ngân hồ phát giác hắn và Thương Tụng có liên quan, mới kịp thời thu tay lại. Hiển nhiên đây không phải ác ý, bởi vì Thương Tụng mà thành thiện ý. Nếu là như vậy, vậy thì cứ để như thế đi.

Mọi người đều kinh ngạc, hắc hồ hỏi: “Ngân Điệp Nhi? Ngân Điệp Nhi vẫn còn sao? Không rời đi với Lý Ca à?”

Ngưu Hữu Đạo khẽ giật mình. Chẳng lẽ tên thật của Ngân Nhi chính là Ngân Điệp Nhi? Nếu đúng như vậy, ngược lại trùng hợp. Cái tên mà hắn thuận miệng đặt cho Ngân Nhi cũng chỉ nhiều hơn thêm một chữ mà thôi.

Nhưng hắn là người có lòng nghi ngờ rất nặng, Trước khi chưa xác nhận sự việc, hắn không dám tùy tiện nói cái gì. Hắn sợ đối phương sẽ gạt mình, chỉ lắc đầu: “Ta không biết Ngân Điệp Nhi là ai. Ta chỉ biết Thánh La Sát của Điệp Mộng Huyễn Giới.”

Hắc hồ nói: “Nếu là Thánh La Sát của Điệp Mộng Huyễn Giới, thì đó chính là Điệp Nhi, không sai đâu.”

Ngưu Hữu Đạo hiếu kỳ hỏi: “Ngươi cũng biết Thánh La Sát?”

Hắc hồ nói: “Không biết, người mà ta quen biết phần lớn đều không có ở đây. Bây giờ chỉ có lão tộc trưởng là quen biết mà thôi. Trước kia, khi Thương Tụng hay lui đến đây, Ngân Điệp Nhi có qua lại với lão tộc trưởng. Ý của ngươi là, Ngân Điệp Nhi thay Thương Tụng thu ngươi làm truyền nhân?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Hành cung bên trong Điệp Mộng Huyễn Giới có đại trận phòng hộ do sư phụ ta bố trí, người bên ngoài không có khả năng vào đó. Ta chỉ là trùng hợp tiến vào. Ngân Điệp Nhi phụng di mệnh của Thương Tụng nhập hành cung, nhận ta làm đồ đệ, dạy lại truyền thừa. Đó cũng được xem là duyên phận.”

Mọi người nhìn nhau. Hắc hồ do dự nói: Ngân Điệp Nhi vẫn còn, tại sao nàng ấy lại để cho chín tên cẩu tặc kia làm bậy?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta không tiện nói rõ tình huống của nàng. Ta chỉ có thể nói, nàng không có năng lực ngăn cản. Các người cũng đừng hỏi về tình huống của nàng ấy bây giờ, có hỏi ta cũng không nói đâu. Một khi để lộ tin tức, sẽ mang đến nguy hiểm cho nàng.”

Hắc hồ nói: “Ngươi đến tìm chúng ta là vì cái này?”

Ngưu Hữu Đạo vốn muốn nói phải nhưng nhanh chóng kềm lại. Bởi vì nghe giọng điệu của đối phương lúc trước, dường như biết “Ngưu Hữu Đạo” là ai. Hắn bình tĩnh đáp: “Ngay từ đầu, ta thật sự không có suy nghĩ này, bởi vì ta không muốn vào Thánh Cảnh. Thánh Cảnh đối với ta mà nói quá nguy hiểm. Nhưng có một số việc đúng là bất đắc dĩ. Quả thật, ta đã bị Thánh Cảnh chọn, bắt đến chỗ này rèn luyện. Cộng thêm, ta nghe nói sư phụ có quan hệ với các ngươi, khi đó, ta mới có suy nghĩ tiếp cận các ngươi, xem có thể tạo mối quan hệ này hay không. Ai ngờ lại tạo ra không ít hiểu lầm.”

Hắn nhìn sang Quỷ Đầu Đao lão đầu và Liêm Đầu Đao lão đầu đang run rẩy nhiều hơn, đưa tay chỉ hai người: “Các ngươi đã trúng Càn Khôn chưởng của ta, có lẽ nó sẽ từ từ hóa giải, nhưng ta có thể nhanh chóng hóa giải chúng cho các người. Nếu ngươi không sợ, bây giờ ta có thể giải trừ sự đau đớn cho các ngươi.”

Để cho hắn động tay động chân trên người hai người, những người còn lại nhiều ít cũng có sự lo lắng.

Ngưu Hữu Đạo nhìn ra được điều này, vội nhắc nhở: “Tộc trưởng, ta đến đây rồi, nhớ đến giao tình giữa các ngươi và sư phụ của ta, ta không giết bất cứ người nào trong Hồ tộc các ngươi. Trước đó, khi các ngươi kết trận tấn công ta bên ngoài, ta hoàn toàn có năng lực khống chế lực phản kích, từ đó tạo thành thương vong lớn cho các ngươi, nhưng ta không làm như vậy. Ta thật sự có cơ hội gi ết chết hai người bọn họ, nhưng ta vẫn khắc chế. Chẳng lẽ các ngươi còn không tin thành ý của ta?”

Gương mặt hắc hồ căng ra. Lúc đó, nếu uy lực nổ tung của đại trận nhắm vào bọn họ, hậu quả sẽ khó mà lường được. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi. Tuy nhiên, y vẫn mạnh miệng: “Nhưng ngươi lại cứ theo truy sát ta mãi.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Là do ngươi cứ chạy trốn, ta không thể không đuổi theo. Trên đường ta có nói với ngươi, ta đến là để kết giao bằng hữu. Con mẹ nó, ngươi không thèm nói hai lời đã muốn gi ết chết ta. Ta cảm thấy rất lạ, nói chuyện với nhau hai câu cũng khó như vậy sao? Cũng không nên ép ta ra tay chứ?”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Tộc trưởng, có vẻ như muốn biết tình huống cụ thể. Cho đến hiện tại, Tộc trưởng còn chưa giải thích với bọn họ.

Hắc hồ bị nói đến nhịn không nổi: “Tu sĩ các ngươi gian xảo vô cùng, chạy đến đây chính là muốn săn giết chúng ta, làm sao ta có thể tùy tiện tin ngươi được?”

Ngưu Hữu Đạo một tay cầm kiếm, một tay trống không, hai tay mở ra: “Vậy phải làm sao bây giờ? Có phải chúng ta nên tiếp tục đánh nhau đến chết sống hay không?”

Mọi người lại nhìn nhau. Hắc hồ không cam lòng yếu thế, ương bướng nói: “Trừ phi ngươi mang Ngân Điệp Nhi đến đây. Chỉ cần ngươi mang Ngân Điệp Nhi đến, ta sẽ tin lời ngươi nói.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Não của ngươi chứa nước à? Cửa vào Thánh Cảnh bị người của cửu thánh canh gác nghiêm mật, nàng ấy vào đây bằng cách nào? Vừa vào đến đã bị cửu thánh truy sát, khi đó chẳng còn cách nào để rời khỏi nơi này. Ngươi ước gì nàng ta bị gi ết chết sao? Lui một vạn bước mà nói, ta cũng chẳng có cách rời khỏi Thánh Cảnh, làm sao truyền lời lại cho nàng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.