Đạo Quân

Chương 358: Tề Quốc Là Cái Hố To




Thiệu Bình Ba: "Được, Tề quốc bên kia phải xem nàng rồi, thế cục bức bách, việc này không nên chậm trễ, càng nhanh càng tốt."

"Sao thế?" Tô Chiếu ngoái lại nhìn, giễu giễu nói: "Ta vừa mới trở về, cứ như vậy không chờ kịp muốn đuổi ta đi?"

Thiệu Bình Ba cười, "Lời này của nàng, biết rõ ta không có ý như vậy."

Thấy hai người bắt đầu tán tỉnh nhau, Thiệu Tam Tỉnh cúi đầu, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, không tiện quấy rầy.

Không có người ngoài, đôi mắt của Tô Chiếu lập tức lóe sáng hơi dính người, ẩn ý đưa tình, từ từ tới gần Thiệu Bình Ba.

Thiệu Bình Ba hơi ngã người ra sau, hình như muốn né tránh hiềm nghi, chẳng qua cuối cùng vẫn đưa tay bắt lấy eo mềm của nàng, mỉm cười.

Tô Chiếu thuận thế nhẹ nhàng dựa sát vào ngực của y, hai người ôm lấy nhau, thân mật cùng nhau.

"Chàng sẽ không ghét bỏ ta, sẽ lấy ta đúng không?" Tô Chiếu ở trong ngực y nỉ non hỏi.

Thiệu Bình Ba: "Ta đã nói rồi, không phải nàng thì không cưới, nhưng nàng phải biết, bây giờ không phải lúc, nếu ta không có đủ thực lực, nàng cũng không có cách nào thoát khỏi tổ chức của các nàng cả, tất cả những chuyện chúng ta làm bây giờ, đều là vì ta, cũng là vì nàng, và cũng là vì tương lai của chúng ta."

Tô Chiếu khẽ thở dài: "Chỉ mong là vậy!"

Thiệu Bình Ba: "Hình như nàng không tin ta cho lắm."

"Không có!" Tô Chiếu nhẹ nhàng lắc đầu, nhắm mắt lại, có chuyện nàng vẫn muốn hỏi cũng muốn làm, nhưng nàng cố kỵ thân phận của mình không thể mở miệng được, sợ bị coi thường.

Yên lặng ôm nhau một lúc, Thiệu Bình Ba bỗng ho khan, đẩy nàng ra, sau khi kiềm nén tiếng ho, hỏi: "Tình huống của Ngưu Hữu Đạo bên kia thế nào rồi?"

Tô Chiếu nhìn y lắc đầu, "Chàng đó! Ta thấy Ngưu Hữu Đạo đã thành tâm bệnh của chàng rồi, vừa nghĩ tới hắn, lửa trong lòng chàng lập tức dâng lên, rồi không nhịn được ho khan."

Thiệu Bình Ba quay đầu bắt lấy chén trà nhấp một ngụm trà thấm giọng, "Nàng suy nghĩ nhiều."

Tô Chiếu: "Quận Thanh Sơn bên kia, ta đã phái người ở bên kia nhìn chằm chằm, căn bản chưa từng gặp qua bóng của Ngưu Hữu Đạo. Nơi hắn ẩn nấp, đề phòng sâm nghiêm, tu sĩ mấy môn phái đều tập trung ở đó, căn bản không có cách tiếp cận được, cũng không biết hắn trốn ở trong đó làm gì. Xem chừng, có lẽ hắn tự tại hơn chàng nhiều lắm, không có chuyện thế tục phiền nhiễu, hình như vẫn luôn một mực trốn ở trong núi thanh tu. Hắn co đầu rút cổ không ra kiểu này, không lộ ra chút sơ hở nào, ta cũng không làm gì được hắn."

Thiệu Bình Ba im lặng không nói gì, phát hiện mình ăn thiệt thòi là ăn thiệt thòi ở chỗ này, những chuyện linh tinh đã có Thương Triều Tông quản lý, một tu sĩ như Ngưu Hữu Đạo, vừa không thống lĩnh quân đội, vừa không chủ trì chính vụ, coi như ngươi muốn học người ta thả ra loại đồn đại gì, cũng là hắt nước bẩn lên người Thương Triều Tông, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói căn bản không có ảnh hưởng gì.

Bây giờ người ta ngay cả bọt cũng không bốc lên, ngươi càng tìm không thấy sơ hở để ra tay.

"Vẫn còn canh cánh trong lòng?" Tô Chiếu hỏi một tiếng, vừa động viên an ủi: "Chàng yên tâm đi, hắn không có khả năng vĩnh viễn trốn tránh không ra, rồi sẽ có lúc phải lộ diện, thể nào cũng sẽ tìm được cơ hội ra tay."

Thiệu Bình Ba thề thốt phủ nhận, "Không có, ta đang nghĩ, tình huống của Thương Triều Tông bên kia và tình huống của Bắc Châu gần như tương tự, có thể nói là đồng mệnh tương liên, vấn đề chiến mã này chỉ sợ bọn họ cũng cần, nàng không ngại để ý xem sao."

"Ừ!" Tô Chiếu gật đầu suy nghĩ.

Hít sâu một hơi, Thiệu Bình Ba hỏi tiếp: "Đúng rồi, Lệnh Hồ Thu kia, có thể giới thiệu gặp mặt giúp ta không?"

Y vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với người này, muốn nhờ Tô Chiếu giúp đỡ mời chào, nhưng mà Tô Chiếu cũng không có biện pháp gì, cho nên y muốn gặp mặt Lệnh Hồ Thu một lần, muốn nhìn xem có thể tự mình ra tay giải quyết không.

Tô Chiếu cười khổ, buông tiếng thở dài, "Nói chàng đừng giận nhé."

"Giận ư?" Thiệu Bình Ba kinh ngạc, "Chẳng qua chỉ là giới thiệu gặp mặt không thành, làm sao đến mức làm ta nổi giận?"

Tô Chiếu: "Tìm hắn ta, để cho người ta chào hỏi với hắn ta, nói chàng muốn gặp hắn ta một lần. Hắn ta lại nói, phàm phu tục tử như chàng vậy có gì hay mà gặp. Hắn ta nói hắn ta chỉ liên hệ cùng người trong giới tu hành, hắn ta còn cố ý nhấn mạnh, nói có quen biết với chưởng môn Hoàng Liệt của Đại Thiền sơn, nói Hoàng Liệt ít nhiều gì vẫn sẽ cho hắn ta vài phần mặt mũi. Còn nói cái gì trong thiên hạ nhiều người như vậy, mỗi người đều muốn quen biết hắn ta mà nói, cũng không quen biết hết."

"…" Thiệu Bình Ba nghẹn họng im lặng, ẩn ý trong lời nói của vị kia rất rõ ràng, chướng mắt phàm phu tục tử như y.

Nhắc tới Hoàng Liệt, thì ẩn ý càng rõ ràng hơn, chẳng qua người chỉ là chó săn của Đại Thiền sơn, ta và chủ tử sau lưng ngươi có quen biết là đủ rồi, cần gì phải kéo quan hệ với ngươi nữa?

Thiệu Bình Ba cười lạnh một tiếng, trong lòng mơ hồ có lửa giận, chẳng qua nghĩ lại cố nén xuống, nghĩ lại, người ta nói cũng chẳng sai, không cần lôi kéo làm quen với kẻ thế tục này làm gì, nếu có chuyện gì, người ta trực tiếp tìm thế lực sau lưng kẻ thế tục là được rồi, thế lực sau lưng đã lên tiếng, ngươi dám không nghe ư?

"Xem ra không có cơ hội gì, là ta nghĩ nhiều rồi." Thiệu Bình Ba nhàn nhạt một tiếng.

Tô Chiếu thở dài: "Người này đều có giao tình cùng với người của các bên, bối cảnh phức tạp, ta cũng không biết rõ mạng lưới quan hệ của hắn ta, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Theo ý ta, xem tình huống thế nào rồi tính cũng không muộn, không cần phải gấp gáp nhất thời làm gì."

Thiệu Bình Ba hừ lạnh, "Một ngày nào đó, sẽ có lúc hắn ta phải đến cầu xin ta, ngược lại ta muốn xem xem hắn ta làm sao nuốt lại những lời này!”

Tô Chiếu hơi cười khổ khẽ lắc đầu, phát hiện vị này cái gì cũng được, chỉ là lòng dạ có hơi kém thế đấy, quá đa nghi tâm cao khí ngạo, nếu không làm sao đến mức bị tức đến phun máu…

Từ quận thành trở về, Ngưu Hữu Đạo về tới trang viên trong núi.

Một trang viên không tính lớn, cũng không tính là xa hoa, đơn giản thanh lịch, hoa cỏ cây cối tô điểm, xây trên đỉnh núi, địa thế tương đối cao, có thể nhìn sơn cảnh xung quanh, có thể trông thấy hình dáng quận thành quận Thanh Sơn từ phía xa.

Trang viên này hoàn thành vào ba tháng trước, Ngưu Hữu Đạo vào ở đã hơn tháng.

Nhân viên có liên quan cũng cùng vào ở theo, Thương Thục Thanh cũng đi theo tiến vào chỗ này, ngươi cũng không tiện để quận chúa người ta tiếp tục ở lại nhà tranh đúng không, Thương Thục Thanh cũng bá chiếm một đình viện nho nhỏ rất lịch sự tao nhã.

Tiến vào trang viên, Ngưu Hữu Đạo đầy bụng tâm sự đi tới thuận miệng dặn dò Ngô Tam Lưỡng một tiếng, "Đi mời chưởng môn ba phái tới một chuyến."

"Dạ!" Ngô Tam Lưỡng vâng dạ, bước nhanh rời đi.

Ngưu Hữu Đạo khoanh một tay tản bộ đến một đình đài lầu các, chỗ này chính là nơi tuyệt hảo để thưởng thức sơn cảnh xung quanh, dựa vào thành lan can có thể nhìn thấy tất cả sự hùng tráng và tú lệ của dãy núi chập trùng.

Biết chưởng môn của ba phái sắp tới, Hắc Mẫu Đơn vội vàng đi chuẩn bị nước trà.

Không bao lâu, Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu và Hạ Hoa các dẫn theo mấy người tới, đệ tử trong môn dừng bước ở bên dưới lầu các, ba người thì phi thân bay lên trên ban công.

Xoay người rơi vào bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, Hạ Hoa nhìn chung quanh một vòng, "Mặc dù không phải nơi chung linh dục tú gì, nhưng cũng có một phen tình thú đặc biệt, nơi này xem như không tệ.”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu cười nói: "Nhà của ba người các người xây dựng cũng gần xong rồi nhỉ."

Hạ Hoa: "Còn thiếu chút nữa."

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: "Ai bảo các người nhất định phải làm lớn như vậy."

Hạ Hoa: "Không đơn giản như ngươi vậy, chỗ này của ngươi có bao nhiêu người, tùy tiện xây thế nào cũng được, nhưng trong môn bọn ta nhiều đệ tử như vậy, không thể vẫn luôn đi tới đi lui ở trong sơn động chứ, dù sao cũng phải có chỗ đặt chân mới được."

Phí Trường Lưu hỏi một câu, "Mời bọn ta đến có chuyện gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.