Đạo Quân

Chương 295: Hiểu Lầm (1)




Lục Thánh Trung không nhịn được giơ tay gãi gãi đầu. Hai mắt Ngưu Hữu Đạo lấp lóe, nhìn rõ có con sâu gì đó trong tóc gã bò ra, cơ mặt giật giật một hồi.

Thêm vào mùi tanh hôi dọa người từ trên người gã, Ngưu Hữu Đạo xoa xoa mũi, cau mày nói: “Cho họ đi tắm rửa đi, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, ngày mai mang đến gặp ta.”

Vốn hắn muốn nói chuyện vơi Lục Thánh Trung, nhưng sáu người thế này, hắn trốn không kịp, then chốt là đối mặt với người thế này hắn không thể mở miệng nổi. Ngất mất!

Viên Phương lập tức phất tay ra hiệu cho tăng nhân làm theo.

Ngưu Hữu Đạo để ý, nghe nói vậy Lục Thánh Trung khóc, ch ảy nước mắt.

Quay đầu rời đi, Ngưu Hữu Đạo hỏi Vien Phương: “Sao lại làm người ta thành ra như vậy?”

Đạo lý của Viên Phương rất đơn giản. Đạo gia dặn dò không được để gã chạy thoát, y cũng sợ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên dặn chúng tăng Nam Sơn Tự tuyệt đối tránh mọi khả năng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Nói trắng ra là không được mở xích sắt trên người Lục Thánh Trung. Từ khi bị bắt, Lục Thánh Trung chưa bao giờ rửa mặt, nhốt ở đâu thì ăn uống ngủ nghỉ luôn ở đó, quần áo cũng không thay, không thối mới lạ…

“Ài…”

Về chính sảnh phủ Quận thủ, Lam Nhược Đình thở dài.

Thương Triều Tông ngồi xuống hỏi: “Cớ gì tiên sinh thở dài?”

Lam Nhược Đình lắc đầu cười khổ: “Nếu không phải sợ khiến cho Đạo gia nổi giận, ta thực sự muốn đến tòa miếu nhỏ ở thôn kia xem. Từ một thôn trang sơn dã thời loạn lạc lại có thể có một Viên Cương như vậy đã thực hiếm thấy rồi, lại còn nuôi ra được một yêu nghiệt Đạo gia xuất sắc như thế, ta thực hổ thẹn sâu sắc với bao năm truyền thụ của lão sư. Chỉ sợ nếu lão sư còn sống cũng sẽ cảm khái…”

Ông ta lắc lắc đầu, không dám bất kính với lão sư đã mất, lại thở dài: “Tuổi còn rất trẻ, bất luận là kinh nghiệm cuộc sống hay kiến thức cũng làm sao có thể làm được như thế? Ta thực không tưởng tượng được… Quả thật là giang sơn đời nào cũng có tài tử, không phục cũng không được. Có thể đây chính là kỳ tài ngất trời trong truyền thuyết đi!”

Thương Thục Thanh an ủi: “Tiên sinh quá khiêm tốn rồi, ai cũng có sở trường riêng. Tiên sinh am hiểu quân sách và chính vụ, Đạo gia lại chưa bao giờ đụng vào, có thể thấy Đạo gia không am hiểu chuyện này. Ở điểm này, khẳng định Đạo gia không bằng tiên sinh.”

“Ai…” Lam Nhược Đình khoát tay áo, ra vẻ không cần nói vậy. Điều chỉnh lại tâm trạng, ông ta trầm ngâm nói: “Vương gia, ta đang nghĩ đến một chuyện, trước đến nay vẫn là Đạo gia giúp chúng ta, mà hình như chúng ta chưa bao giờ trả cho Đạo gia cái gì. Tiếp tục như vậy lâu dài cũng không được, chuyện cung ứng tài nguyên tu luyện đã đồng ý lúc trước…”

Dù ông ta không nói hết câu nhưng huynh muội Thương thị đều hiểu ý. Lúc trước họ đồng ý cung cấp tài nguyên tu luyện, nhưng bị Thiên Ngọc Môn xen vào chiếm mất. Nói một cách nào đó, là bọn họ nuốt lời rồi.

Thương Triều Tông cắn răng: “Không thể hiện chút gì thực không nói được nữa, khó mấy cũng phải chen vào một chút. Bên cạnh hắn có nuôi người, không thể nào không có tiền tiêu dùng cơ bản, trước hết tìm cách lấy ra mười ngàn kim tệ đi!”

Không phải hắn ta hẹp hòi, mà là cuộc sống dân sinh của quận Thanh Sơn vốn khó khăn, lại thêm khi bại lui, nhân mã quận Thanh Sơn đều đem đi tất cả những thứ gì đem đi được, có quá nhiều thứ cần phải bỏ tiền. Thời gian ngắn ngủi, nguyên khí vẫn chưa hồi phục, Thiên Ngọc Môn giúp trấn giữ quận Thanh Sơn đã không dễ, giờ còn muốn họ cung cấp tài lực là không thể.

Lam Nhược Đình khổ sở nói: “Có hơi xấu hổ, cả quận Thanh Sơn lớn như thế mà chỉ có thể lấy ra mười ngàn kim tệ cho hắn, hăn tin sao?”

Thương Thục Thanh nói: “Nếu Đạo gia có thể đưa ra con đường kiếm tiền cho Thiên Ngọc Môn thì hẳn cũng là người thông tình đạt lý. Ta là nữ nhân, dễ nói chuyện, để ta đưa cho hắn rồi giải thích thêm, có lẽ hắn có thể thông cảm.”

Ý của Lam Nhược Đình là tìm cách thu vén cấu xé từ những khoản chi tiêu khác ra thêm vào một chút, nhưng Thương Thục Thanh đã nhận định Đạo gia sẽ không có ý kiến gì, ông ta sẽ không nói gì nữa.

Nói thật, đưa mười ngàn kim tệ Thương Triều Tông cũng áy náy ngại ngùng, chỉ sợ chẳng dám đưa ra. Nhưng hiện giờ quận Thanh Sơn chỗ nào cũng hỏng, nơi nào cũng cần chấn hưng, thực sự có quá nhiều nơi quan trọng cần tiêu tiền, muội muội chủ động nhận việc này, hắn ta mừng lắm, gật đầu nói: “Thanh Nhi nói có lý, nữ nhân các muội nói chuyện dễ hơn. Để muội đi đi.”

Ánh mắt Lam Nhược Đình liếc nhìn Thương Triều Tông có hơi quái lại, nghĩ bụng, để một hoàng hoa khuê nữ chưa gả chạy sang chỗ một nam nhân ở cũng gọi là tiện sao? Lẽ nào ngài không sợ lời ra tiếng vào phá hủy sự trong sạch của muội muội nhà mình?

Thực tế căn bản Thương Triều Tông không lo lắng chuyện này. Vì muội muội mình xấu xí đáng sợ, nào có nam nhân nào có ý định bi3n thái đến thế được chứ? Hắn ta cũng không cho rằng Đạo gia có khẩu vị đặc biệt như thế!

Đương nhiên, cũng vì hắn ta tin vào nhân phẩm của Ngưu Hữu Đạo, tiếp xúc lâu như vậy chưa bao giờ thấy hắn đòi hỏi tí gì với nữ sắc, không giống một số tu sĩ Thiên Ngọc Môn.

Sau khi quyết định mười ngàn kim tệ, Lam Nhược Đình lập tức sai người đi lấy tiền tới.

Cũng không phải bên này hiện nay chỉ có mười ngàn kim tệ, hơn mười vạn kim tệ tiền mặt cũng có, nhưng có rất nhiều kế hoạch chi tiêu, tiêu tốn rất nhiều. Tiêu vào đây một chút, chỗ quan trọng khác sẽ phải giảm bớt.

Bành Hựu Tại cùng một đám cao tầng Thiên Ngọc Môn cũng tới, còn có cao tầng ba phái Lưu Tiên Tông cũng ở đây, không cố gắng phục vụ không được. Chi phí đã căng thẳng lắm rồi, giờ lại còn phải bỏ ra mười ngàn.

Người giữ tiền đi tới dâng sổ sách lên.

Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình đã bàn bạc một lúc lâu chỉ vì mười ngàn kim tệ này, tư vị một văn tiền làm khó anh hùng thật không dễ chịu. Bàn tới bàn lui, cuối cùng vẫn quyết định giảm bớt quân nhu, tạm thời khấu từ một phần tiền lương của quân sĩ.

Thực sự không thể động vào một số khoản chi gấp như lửa xém lông mày khác. Việc quan hệ tới lòng người quận Thanh Sơn, không thể có sai lầm.

Hiện giờ, quân đội phải nuôi, từng bữa ăn của quan viên cũng phải dùng tiền, bảo quan viên địa phương và gia quyến đói bụng, người ta còn cai quản địa phương giúp ngươi sao? Quân đội ăn chung nồi, không cần quân sĩ bỏ tiền, mọi người đã chiếm được địa bàn quận Thanh Sơn, cũng có thể thấy được lợi ích tương lai, cố gắng giải thích với tướng lĩnh bên dưới một chút, lại hứa hẹn sau này nhất định sẽ đền bù cho mọi người, cũng có thể trấn an được bên dưới.

Thương Triều Tông tự tay ký tên khấu trừ mười ngàn kim tệ trên cột quân nhu.

Một tấm kim phiếu trị giá mười ngàn kim tệ lập tức được giao đến tay Lam Nhược Đình. Lam Nhược Đình lại giao cho Thương Thục Thanh.

Nhận được kim phiếu, Thương Thục Thanh phỏng chừng Ngưu Hữu Đạo vừa mới về sẽ không đi nghỉ sớm như vậy, mà lúc nãy gặp mặt cũng chưa nói được với hắn câu nào, mang theo tâm tư, nàng cầm kim phiếu đi tới viện tử đằng sau phủ Quận thủ.

Quả thực Ngưu Hữu Đạo không nghỉ ngơi. Hắn đang tắm.

“Quận chúa, hay ngài tới sảnh ngồi trước, chờ Đạo gia tắm xong ta sẽ thông báo cho ngài!”

Viên Phương canh giữ bên ngoài hỏi thử, khá chột dạ.

Y cũng không hiểu làm sao Hắc Mẫu Đơn lại đi cùng Đạo gia. Chính mắt y nhìn thấy nàng cùng Đạo gia vào tắm, lâu như vậy còn không đi ra, cô nam quả nữ cùng tắm chung, còn có thể có chuyện tốt gì?

Y cũng sợ người ngoài nhìn vào lại khó chịu, dù sao tuổi Hắc Mẫu Đơn cũng lớn hơn Đạo gia không ít đâu.

Trong lòng y cũng thầm thở dài, với điều kiện của Đạo gia, nữ nhân thế nào mà không tìm được, làm gì phải qua lại với Hắc Mẫu Đơn?

Thương Thục Thanh mỉm cười: “Không cần, ta chờ Đạo gia ở đây.”

Không bỏ ra nổi nhiều tiền, đành phải thành ý hơn một chút bù vào.

“A...” Viên Phương không nói gì. Thân phận Thương Thục Thanh là Quận chúa, y cũng không dám cứng rắn ngăn cản.

Y còn đang cân nhắc tìm cách lừa Thương Thục Thanh rời đi, tránh khỏi nhìn thấy thứ không nên nhìn, ai ngờ cửa phòng tắm lớn lại mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.