Đạo Quân

Chương 33: Mời Pháp Sư Tới




Nguồn: Tàng Thư Các

Đồ Hán dừng bước, quay đầu lại nhìn quanh, thấp giọng dặn: “Nếu xuất hiện tình huống này thật, ngươi tìm cách đến Yêu Ma Lĩnh tìm một người tên Triệu Hùng Ca. Ông ấy là sư đệ của sư phụ ngươi, bị Thượng Thanh Tông coi là sỉ nhục, trước kia đã bị trục xuất khỏi tông nhưng thực lực phi phàm. Ngươi tìm được ông ấy có thể dùng hộ thân phù chứng minh thân phận, ông ấy sẽ che chở cho ngươi. Ở bên cạnh ông ấy, Thượng Thanh Tông sẽ không dám động tới ngươi.”

“Yêu Ma Lĩnh… Triệu Hùng Ca…” Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm nhớ kỹ, lại thắc mắc: “Thượng Thanh Tông muốn gây bất lợi cho ta, ta cũng không lấy làm lạ, ngươi lại dặn ta rời nhóm người Quận chúa là có ý gì? Chẳng lẽ Quận chúa mời ta rời núi là vì muốn hại ta sao?”

Đồ Hán cười lạnh: “Ngươi thực sự cho rằng đi theo vị Quận chúa có thân phận địa vị cao cao tại thượng kia là để hưởng vinh hoa phú quý sao?”

Ngưu Hữu Đạo đã sớm nghi ngờ điều này nhưng vẫn giả bộ: “Chẳng lẽ không phải sao? Ninh Vương Thương Kiến Bá là Đại tư mã đương triều cao quý, đứng hàng Tam Công, chính là quyền quý hạng nhất nước Yến. Đi theo họ còn có thể thiếu vinh hoa phú quý sao?”

“Hừ! Tỉnh mộng đi! Năm năm trước Ninh Vương đã chết rồi, chắc là cũng khoảng lúc Đông Quách sư thúc và chưởng môn tiền nhiệm xảy ra chuyện. Trong tông môn nghi ngờ cái chết của ba người này có liên quan đến nhau nhưng lại không dám công bố ra ngoài. Ngoài nữ nhi này, Ninh Vương còn có một người con trai, tên Thương Triêu Tông. Có lẽ ngươi không biết, khi Thương Kiến Bá còn sống có tư tưởng khá cực đoan, xâm phạm đến lợi ích của tu sĩ thiên hạ, nghe nói cũng khiến cho Hoàng đế bất mãn. Mặc dù Thương Triêu Tông kế thừa tước Vương nhưng nghe nói phạm phải chút chuyện mà bị Hoàng đế mượn cơ hội đoạt chức, đuổi ra khỏi Kinh thành. Lần này tới huyện Thương Lư là chạy về đất phong đó. Ta nói rõ cho ngươi hiểu, vì Thương Kiến Bá có thể Thương Triêu Tông cũng sẽ bị ảnh hưởng, sợ là có người không muốn cho y đường sống.”

“A! Vậy ta đi theo y sẽ bị liên lụy, phải không?”

“Hiểu là được!”

“Thượng Thanh Tông muốn cho ta đi chịu chết phải không?”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ nói xấu tông môn của mình sao?” Đồ Hán khinh bỉ hỏi, quay đầu bước đi.

“Vậy là xong sao? Chớ đi vội, còn có rất nhiều chuyện ta không hiểu, chúng ta nói chuyện tiếp đi.”

“Ngươi tự giải quyết đi!”

Ngưu Hữu Đạo thở dài, cười nói: “Ta biết là ngươi chỉ nể mặt sư phụ ta mà thôi, nhưng mà dù sao, lão Đồ, cám ơn ngươi bao nhiêu năm qua vẫn một mắt nhắm một mắt mở lo lắng cho ta.”

Đồ Hán vô thức sờ sờ con mắt còn lại của mình, nghiêng đầu nhổ một bãi nước bọt: “Ta nhổ vào. Đi đi!”

Gã lách mình nhảy vào trong rừng, chân đạp mấy cái lên cành cây rồi biến mất.

Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn rồi lật mình lên ngựa, tuấn mã chạy như một làn khói. Hắn ra khỏi sơn lâm, gặp mấy người Thương Thục Thanh đã chờ sẵn, cùng phóng ngựa chạy về phương xa…

Thác nước tung bay, nước như từ trên mây đổ xuống, dồn thành sông, nước sông chảy siết, rẽ vào núi sâu rồi chậm rãi chảy về bình nguyên. Xa xa, trên quan đạo, mấy trăm kỵ binh rầm rập lao vùn vụt tới bên bãi sông cạn nước thì dừng lại chờ bên đường.

Đứng đầu là Thương Triêu Tông và Lam Như Đình đang mong mỏi trông chờ. Dọc đường được trị liệu điều dưỡng, dù phải bôn ba vất vả nhưng khí sắc của Thương Triêu Tông cũng khá hơn không ít, chí ít là không còn mặc quần áo rách tung tóe nữa. Hiện giờ, nhìn y có vẻ kiên nghị tuấn lãnh, tinh thần phấn chấn, rất có khí phái nam nhi.

Đằng sau hai người họ là gần năm trăm kỵ sĩ cầm theo đao kiếm cung nỏ, cùng hơn trăm thớt lương câu, có con là để đổi, có ngựa cõng vật tư đồ dùng. Nhóm người vừa dừng lại, năm trăm kỵ sĩ tràn đầy sát khí lập tức tản ra đề phòng bốn phía, mấy kỵ sĩ rong ruổi tới nơi cao hơn để quan sát, phối hợp khá ăn ý. Lẳng lặng chờ gần nửa canh giờ còn không thấy người, Thương Triêu Tông khá lo lắng: “Đã hẹn là hừng đông gặp mặt, Thanh Nhi sẽ không sao chứ?”

Lam Như Đình nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Thế nào thì Thượng Thanh Tông vẫn còn cái bảng hiệu danh môn chính phái trên đầu, không dám công khai làm gì bất lợi với Quận chúa!”

Thương Triêu Tông nhìn theo hướng Thượng Thanh Tông xa xa, thở dài một tiếng: “Đông Quách tiên sinh đi về cõi tiên rồi, chỉ sợ Thượng Thanh Tông sẽ càng lúc càng xa hoàng thất chúng ta mà thôi.”

Lam Như Đình vuốt râu không nói gì. Ông ta khó mà nói được rằng trước kia hoàng thất đã phụ Thượng Thanh Tông. Đương nhiên cũng không thể chỉ trách hoàng thất. Hoàng thất có bức bách giới tu hành cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Ông ta trầm ngâm: “Xét về mặt nào đó, đúng là Thượng Thanh Tông đã bị lão vương gia liên lụy nên mới bị các phái giới tu hành chèn ép đến mức liên tục suy bại, mới nghèo đến mức này. Khi lão vương gia còn nắm đại quyền binh mã còn khó đối kháng được với các thế lực tu hành để bảo vệ họ chu toàn, huống chi hiện giờ ngài ấy đã chết, lá chắn vững vàng cuối cùng của Thượng Thanh Tông cũng không còn, tình cảnh khá gian nan, nếu không chịu phái người hiệp trợ Vương gia cũng dễ hiểu thôi, cũng không thể oán bọn họ.”

Thương Triêu Tông gật đầu: “Ta cũng không hẹp hòi đến mức oán hận vì người ta không chịu giúp mình. Nếu vậy, chẳng phải thành tiểu nhân rồi sao!” Nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, y quay lại hỏi: “Tiên sinh, ta có một chuyện không rõ, ngươi biết rõ Thượng Thanh Tông sẽ không chịu phái pháp sư làm tùy tùng cho ta, vì sao còn đồng ý để Thanh Nhi chạy chuyến này?”

Lam Như Đình mỉm cười: “Vương gia thực sự cho rằng tiểu Quận chúa đi đòi tùy tùng thật sao?”

Thương Triêu Tông kinh ngạc: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Lam Như Đình khẽ thở dài, vân vê sợi râu ở cằm, lắc đầu: “Có một chuyện này Vương gia không biết, lúc trước khi Quận chúa mới ra đời cũng không có vết bớt kia trên mặt, nhưng cứ khóc mãi không thôi, lương y vô sách. Vừa lúc Đông Quách tiên sinh tới chơi, lão vương gia liền mời ngài ấy xem cho Quận chúa, thử xem có bệnh ẩn gì không. Đông Quách tiên sinh kiểm tra cho Quận chúa xong, nói rằng không có bệnh gì, chỉ là sinh ra số khổ nên cứ khóc mãi.”

Thương Triêu Tông không hiểu nổi: “Sinh ra ở Vương phủ, là kim chi ngọc diệp, mặc cẩm y ăn ngọc thực, phụ mẫu thông tình đạt lý, sao lại nói là số khổ?”

Lam Như Đình lắc đầu: “Khi ấy tiểu nhân cũng không hiểu nhưng Đông Quách tiên sinh rất am hiểu về huyền học khí số mệnh lý, nói rằng xem căn cốt Quận chúa là hồng nhan họa thủy, khi lớn lên, tất sẽ phương hoa tuyệt đại, ở thời loạn thế lấy sắc làm vui này há có thể không thấy khổ? Khi ấy lão vương gia mới khẩn cầu xin phá giải, Đông Quách tiên sinh nói, Quận chúa sinh ra ở Vương phủ, dù có khổ cũng là trước ngọt sau đắng, muốn phá đi nhất định phải cải mệnh. Lão vương gia hỏi phải làm thế nào, Đông Quách tiên sinh nói, đổi trước ngọt sau đắng thành trước đắng sau ngọt. Lão vương gia nhờ ông ấy hành động, vậy là Đông Quách tiên sinh thi pháp gieo một cái bớt xấu xí trên mặt Quận chúa. Thực lạ, từ khi có cái bớt, Quận chúa dừng khóc, lại cười khanh khách. Lão vương gia mừng lớn. Đương nhiên ngài ấy cực kỳ tin tưởng vào Đông Quách tiên sinh nhưng vẫn thương cho Quận chúa phải chịu khổ vài năm. Khi đó Đông Quách tiên sinh đã nói, chờ tới khi cơ duyên tới, có thể để Quận chúa đến Thượng Thanh Tông tìm mình, ông ấy sẽ trả lại dung mạo thực sự cho Quận chúa. Chỉ là… chính Đông Quách tiên sinh cũng không tính được chưa chờ được đến khi ấy mình đã đi về cõi tiên.”

Nghe vậy, Thương Triêu Tông bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Ta hiểu rồi, ý của tiên sinh là, Thanh Nhi muốn tới Thượng Thanh Tông tìm người trả lại dung mạo cho mình.”

Lam Như Đình gật đầu: “Cùng một tông môn, chắc hẳn bản lĩnh của những người trên Thượng Thanh Tông cũng không kém Đông Quách tiên sinh. Nếu Thượng Thanh Tông không đồng ý phái tu sĩ hiệp trợ, hẳn sẽ không từ chối xóa vết bớt trên mặt Quận chúa, bản thân cũng có thể trả được nợ ân tình, thế nào Quận chúa cũng được như ý.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.