Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 997: Anh hùng cái thế của ta 05




Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

Trương Hồng Nghĩa đứng ở phòng bếp bất mãn nói thầm hai câu,cuối cùng Bách Hợp nghe được tiếng hắn bưng bát cháo lên húp, một lát sau lại nghe thấy tiếng hắn múc nước rửa bát, nửa khắc sau sau khi thu dọn xong phòng bếp hắn đi trở về phòng, Bách Hợp  đang làm ổ trên giường, hắn xị mặt lấy y phục của mình từ trong tủ ra, lúc Bách Hợp quay đầu nhìn hắn, hắn trừng mắt lên nói:” Nhìn cái gì mà nhìn?

Hắn nói trông rất hung thần ác sát, nhưng lúc trước mình chống đối hắn vài lần, tối đa hắn cũng chỉ là tiếng sấm to giọt mưa nhỏ, mặc dù thoạt nhìn bề ngoài có chút dữ tợn đáng sợ, nhưng cũng không có làm ra chuyện  gì quá đáng, lá gan Bách Hợp to thêm một chút: “Ngươi muốn đi ra ngoài sao?”

Lúc lời  này vừa thoát ra khỏi miệng, Trương Hồng Nghĩa thoáng cái đóng lại cái nắp rương vừa mới mở ra:

“Bái đường ngươi không muốn, thành thân ngươi không đồng ý,ngươi cũng không phải vợ của ta, ta muốn đi đâu, liên quan gì đến ngươi? Quản đông quản tây, người còn chưa có về nhà chồng, lại muốn quản giống như mấy phụ nhân đã có chồng!” Hình như hắn còn đang tức giận, nhưng chung quy vẫn nói chuyện, dừng một lát, như là cảm giác mình nói quá nặng lời, hắn lại có một chút không cam lòng giải thích:

“Được rồi, ngươi  ngủ  đi! Ta đi tìm huynh đệ đi uống rượu, sau này ta sẽ khóa cửa, nhất định sẽ không có ai có thể vào được,ngươi có thể yên tâm.” Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Bách Hợp khẽ động. Trương Hồng Nghĩa này nhìn như hung ác, nhưng lại là một người đơn giản, nguyên nhân hắn khóa cửa cũng không phải là sợ mình bỏ trốn mà lo lắng chính mình bị dọa cho sợ, có điều người này không biết cách nói chuyện, bề ngoài lại hung hãn, làm cho người ta vừa nghe hắn mở miệng thì đã sợ đến run rẩy, tình tiết trong truyện kia nguyên  chủ cũng sợ hắn muốn chết, từ trước năm mười bốn tuổi nguyên chủ chưa từng gặp qua nam nhân như vậy. Nàng ấy xuất thân không sai, nữ quyến trong Hậu phủ có rất ít thời gian giao tiếp với nam đinh, thỉnh thoảng theo mẫu thân ra ngoài nhìn thấy mấy quản sự, những người đó đều là nhìn nhã nhặn,đã bao giờ nhìn thấy qua người vừa đen lại cường tráng giống như Trương Hồng Nghĩa đâu, tướng mạo rất dọa người.

Bởi vậy mặc dù đã cùng hắn sống chung đã nhiều nămnhưng lại không hiểu rõ tính cách của Trương Hồng Nghĩa, cũng chưa từng nói với hắn mấy câu, thỉnh thoảng hắn mở miệng nói một câu mà nàng ấy đã run rẩy toàn thân. Sau  khi Bách Hợp tiếp thu tình tiết thì chỉ có thể tự mình tìm hiểu tính cách của Trương Hồng Nghĩa,vì để thuận  lợi ở lại Trương gia một khoảng thời gian, Bách Hợp do dự một chút, thăm dò nói: “Khóa ta ở trong phòng có khác gì giam ta trong ngục đâu?”

Nghe nói như thế thì Trương Hồng Nghĩa rủa  thầm hai tiếng nói: “Này cũng không được, kia cũng không cần, ta cũng muốn hỏi ngươi rốt cuộc ngươi muốn gì?” Cùng với hung thần ác sát của hắn, lúc nói chuyện hai tay còn  nắm lại, Bách Hợp nhìn thấy hắn như vậy, vô ý thức lui vào góc giường, cô nhạy bén phát hiện mình vừa làm động tác này xong thì trong mắt Trương Hồng Nghĩa thoáng qua mấy phần bối rối, như là có chút hối hận, nhưng lại ngại mặt mũi, không có mở miệng dỗ dành cô. Cô dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nhút nhát, nơi khóe mắt nhìn thấy Trương Hồng Nghĩa nắm tay lại, ánh mắt có chút không biết phải làm sao, cô cố ý nhấp hé miệng, nước mắt chảy ra, cố ý hít mũi hai cái.

Trương Hồng Nghĩa bình thường chỉ là một tên vô lại, cùng hắn giao du qua lại đều là một số du côn, lại chưa từng thấy qua tiểu nương tử e thẹn khiếp sợ như vậy, nhìn Bách Hợp vừa khóc như vậy, cô trốn ở trong góc giường, nắm lấy chăn, khuôn mặt nhỏ  như bàn tay, đôi mắt đặc biệt lớn, tóc dài rối tung trên vai đầu, bộ dáng sợ  hắn mà không dám động đậy, hai tay hắn nắm lại buông ở bên chân, lúc đầu còn đứng thẳng, nhưng lúc nghe thấy Bách Hợp nức nở hai tiếng, có chút không nhịn được, lưng vốn thẳng tắp liền cong lại một chút, hạ thấp giọng nói:

“Nữ nhân chính là phiền phức, động một chút là khóc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Hiểu được hắn đã chịu thua, hơn nữa nhìn như hung ác nhưng lại không đối phó được với một nữ nhân  chân yếu tay mềm, Bách Hợp ở trong chăn chậm rãi thả lỏng thân thể:

“Trong phòng quá tối, ta nghĩ đi trong viện ngồi, ngươi muốn ra cửa, chớ khóa cửa phòng.” Cô vừa thốt ra lời này,lông mày của Trương Hồng Nghĩa liền nhíu lại: “Đừng nói lời vô vị, nơi này là Doanh châu, vàng thau lẫn lộn, người địa phương biết tốt xấu không dám đánh chủ ý vào ngươi, thế nhưng nơi này có không ít ngoại tộc nữa, trong ngõ hẻm này rất loạn, ta không có ở nhà, cửa lại không khóa, mình ngươi ở nhà sẽ bị ức hiếp, ta có đánh chết người bồi thường cho ngươi, cũng bù không đủ.”

Ở Doanh Châu này không chỉ là nơi tập trung của lưu vong tội nô, mà  còn có cả ngoại tộc nữa, lúc có chiến tranh cũng có một ít ngoại tộc cũng sẽ tràn vào Doanh châu, ở đây triều đình đã sớm không quản tới nữa rồi, quyền hành đều nằm trong tay mấy vị tướng quân,  giống như chúa đất, xưng bá một phương, thường xuyên phát sinh chuyện phụ nữ và trẻ em bị người ta ám hại, bởi vì nhân khẩu hỗn loạn, căn bản tìm không ra tội phạm.

Trên phố mặc dù Trương Hồng Nghĩa có chút danh tiếng, rất nhiều tiểu vô lại ở địa phương không dám tìm Bách Hợp phiền phức, nhưng khó đảm bảo  những người ngoại tộc kia không dám động đến. trong truyện chính vì Chu Bách Hợp biết rõ chuyện này nên bình thường có thể ít đi ra ngoài liền tận lực không dám ra ngoài, Bách Hợp nghe hắn nói xong, không có lên tiếng.

Một lát sau, Trương Hồng Nghĩa giơ tay lên vò đầu nói: “Được rồi được rồi, nữ nhân chính là nhát gan, lúc về ta sẽ mang đèn về cho  ngươi đốt, trong phòng liền sáng.”

Nhìn ra được nhà hắn cũng không giàu có, trước đây hắn có một người, một người ăn no, cả nhà không bị đói,đi giết lợn lấy tiền uống rượu, trong nhà nghèo đến nỗi không có một đồng thừa, sáng nay thỉnh đại phu cũng không có tiền trả, lúc này còn nói muốn mua ngọn nến, Bách Hợp có chút không tin, Trương Hồng Nghĩa tự nhiên nhìn thấy sắc mặt của cô, có chút thẹn quá hóa giận nói: “ Sao hả? Ngươi còn không tin ta mua ngọn nến?”

“Buổi sáng nay đến tiền trả đại phu ngươi cũng không có.” Bách Hợp xác thực không tin, Trương Hồng Nghĩa nghe cô vừa nói như vậy, giống như cùng bị người  lấy búa đập vào chân, suýt nữa nhảy lên: “Ta dù không  có tiền, cũng hơn ngươi, liền năm văn tiền ngươi cũng không thể lấy ra!” Hắn nói xong lời này, mới cảm thấy như là thắng Bách Hợp, đắc ý dào dạt nói: “Ta nói cho ngươi ở đây, nếu ngươi đồng ý làm vợ ta thì ta sẽ nuôi, nhưng ngươi không muốn thì phải lấy ra tiền chuộc thân, nếu không lấy ra được ta cũng không thể nuôi không ngươi được, một ngày ngươi không lấy ra được, phải thêm năm văn, hai ngày lấy không ra, thì năm văn này sẽ thành mười văn,cứ theo cái đà này, nếu là một năm nữa ngươi còn chưa có tiền chuộc thân,thì ngươi sẽ phải thuộc về ta, vừa lúc một năm ta dưỡng ngươi đến trắng trẻo mập mạp, xem ngươi còn có thể chạy thoát khỏi tay ta không.”

Lời này của hắn lộ ra ý tạm thời sẽ không làm gì Bách Hợp, nghe hắn nói như vậy thì trái tim Bách Hợp vẫn luôn căng thẳng mới buông xuống. Tuy nói Trương Hồng Nghĩa công phu sư tử ngoạm, rõ ràng không có chết tâm, nhưng cũng may hắn cho mình một năm, có điều Trương Hồng Nghĩa cũng không ngốc, hắn nhìn thấy thần sắc trên mặt Bách Hợp, lại nói tiếp:

“Nhưng trong thời gian một năm này, ngươi không được đánh ra cái chủ ý gì, thành thành thật thật ngốc ở bên cạnh ta, ta biết vóc người ta không dễ nhìn, trong nhà lại nghèo khó. Ngươi xuất thân tiểu thư khuê các, chê ta không xứng với ngươi, nếu như cưỡng bức ngươi thì khó bảo toàn ngươi sẽ oán ta. Trương Hồng Nghĩa ta mặc dù không phải là người tốt lành gì nhưng ta cũng tùy ngươi, có điều chỉ có một năm, nếu như ngươi trong vòng một năm không thể lấy ra bạc thì ngươi cũng đừng trách ta!” Hắn nói xong, dừng một chút: ” trong một năm này,ngươi phải đối xử tốt với ta,ngươi phải đáp ứng,Trương Hồng Ngĩa nói là làm, chuyện này cho dù định ra rồi, nhưng nếu ngươi không đáp ứng, ngày mai ta sẽ mang mấy cân thịt về, vừa lúc làm lễ bái đường. Nếu như ngươi nửa đường nuốt lời, cũng không thể trách ta.”

Bách Hợp nghe hắn nghiêm túc nói, một đôi mắt to lộ ra vẻ nghiêm túc, cô tưởng có thể kéo vài ngày, rồi nghĩ cách tiếp, nhưng không ngờ sau khi chính mình biểu đạt ý không muốn gả cho Trương Hồng Nghĩa, vậy mà hắn đáp ứng!

Có thể thấy tính cách của người này cũng không dữ như hắn hay biểu hiện  ra, trong truyện nguyên chủ chỉ biết sợ hắn, lại chưa từng tìm hiểu tính cách của hắn, Bách Hợp gật gật đầu, tạm thời ở cùng Trương Hồng Nghĩa, hắn lại đáp ứng chỉ làm phu thê danh nghĩa với mình, như vậy cô có thể yên tâm, cô chỉ chỉ trong phòng nói:

“Vậy đi, nếu như là như vậy, ta cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ, nhưng dù sao chúng ta cô nam quả nữ, nếu như ngủ cùng một giường cũng không tốt, nếu không ngươi cũng đừng đi uống rượu,ở lại sửa sang lại phòng, chúng ta tách ra ở. ” Cô lấy can đảm nhắc lại yêu cầu, lần này Trương Hồng Nghĩa một ngụm cự tuyệt, đập tay  lên ngực nối: “Ngươi xem họ Trương ta là người như thế nào? Ta đã nói sẽ không nuốt lời, nhưng muốn tách ra ngủ là không được, ta chỉ đáp ứng tạm thời không viên phòng, nhưng cũng chưa nói không thể yêu ngươi, chính ngươi cũng đáp ứng muốn cùng ta sống tốt, nếu như suốt ngày tách ra ngủ, chẳng phải ngươi muốn nuốt lời?”.

Người này nhìn như ngốc, kì thực cũng là người khôn khéo.

Nhìn ra được Bách Hợp không phải cam tâm tình nguyện, lại lập tức thay đổi cái phương pháp, nghĩ dỗ cô một năm sau cam tâm tình nguyện gả, Bách Hợp vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng có chút không chắc, nhưng kết quả như thế đã là kinh hỉ ngoài ý muốn rồi, ngoại trừ cô miễn cưỡng tin Trương Hồng Nghĩa ra thì cũng không còn biện pháp nào khác, nếu như dùng sức mạnh thì cô không phải đối thủ của hắn, hắn cũng không cần dùng lời nói như thế đến lừa mình.

“Huống chi mặc dù tạm thời không  bái đường, nhưng trên danh nghĩa ngươi vẫn là vợ của ta, bằng không ở Doanh châu này người ta sẽ lột ngươi da đấy! Qua mấy ngày ta sẽ tìm các huynh đệ qua đây uống hai chén, cho ngươi nhận  thức, chỉ nói ngươi tuổi còn nhỏ, bái đường chậm lại đến một năm sau. Nếu như tách ra ngủ, làm cho người ta biết họ Trương ta đến vợ còn quản không được, ngươi nói ta giấu mặt đi đâu?” Hắn ưỡn ưỡn ngực, cao giọng nói: “Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, sau này trong nhà nên ngươi lo liệu, yếu ớt đến mấy thì cũng nên biết nấu cơm  đi?”Bách Hợp nén giận gật đầu, Trương Hồng Nghĩa nhìn bộ dáng thuận theo của cô, trong lòng hài lòng, khóe miệng nhếch lên: “Vậy được rồi,ngươi hãy ngoan ngoãn ở nhà đi!” Hắn nói xong, lại xoay người tìm quần áo thay để đi ra ngoài, lần này Bách Hợp không gọi hắn lại, Trương Hồng Nghĩa thay đổi thân quần áo rồi khóa cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, đợi một lúc lâu không thấy Trương Hồng Nghĩa trở về,lúc này Bách Hợp mới đứng dậy bắt đầu luyện tinh thần luyện thể thuật.

Chưa luyện xong một bộ thể thuật thì sắc trời bên ngoài vẫn còn sáng, tiếng bước chân Trương Hồng Nghĩa trở về liền vang lên, Bách Hợp vội vàng bò lên giường, hắn về phòng tiến đến nhìn Bách Hợp một cái, cũng không nói chuyện với Bách Hợp rồi lại đi ra cửa.

Lần này hắn không chuẩn bị đi ra ngoài nữa, bởi vì cửa còn chưa có khóa, ở trong phòng đóng cả ngày, Bách Hợp đã có chút không chịu nổi, đây là lần đầu tiên  cô chính thức bước ra khỏi cửa kể từ khi cô tiến vào nhiệm vụ  đến nay, liên tiếp mấy ngày không thấy ánh mặt trời, lúc này thái dương vẫn chưa có hoàn toàn lặn xuống sườn núi,ánh mặt trời chiều chiếu vào trên người cô, có chút chói mắt.

Tòa nhà này củaTrương Hồng Nghĩa tổng cộng có hai gian phòng, sân nhỏ rất lớn, nhìn sơ qua thì có thể ước chừng khoảng trăm mét vuông, nhưng không có thứ gì, có chút vắng vẻ, phía sau vốn là nơi nuôi gia súc, nhưng lúc này đều đổ vỡ hết rồi. tường vây xungg quanh thì rách rưới, cửa ra vào mở rộng, Trương Hồng Nghĩa đang gánh  một gánh nước trở về,hai thùng nước đầy tràn đạt trên vai hắn nhìn nhẹ nhàng. Lúc hắn bước đi mặt không đỏ khí không suyễn, trên đầu hắn quấn một cái khăn vuông phất lên  phất xuống, nhìn qua pha có vài phần cảm giác hân  hoan.

Hiển nhiên hắn không ngờ Bách Hợp sẽ đứng ở cửa, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, chân mày nhíu lại nói: “Ra ngoài làm gì? Không được hóng gió, mau trở lại trong phòng đi.”

“Không trở về!” Bách Hợp lắc lắc đầu, trong phòng ẩm ướt mà lạnh lẽo, làm sao được như bên ngoài, cô vốn muốn vào nhà lấy cái ghế ra ngoài này ngồi, nhưng nhìn tới nhìn lui. Ngoại trừ trước bếp lò có một cái ghế ra, thì chỉ còn cái ghế dài ở chỗ bàn ăn cơm thôi, cô thò tay kéo ra, Trương Hồng Nghĩa thấy cô không nghe lời, trong miệng hùng hùng hổ hổ. Lại chỉ gánh nước vào trong phòng rót vào trong vại. Lạnh mặt thay cô bưng ghế ra bên ngoài, không thèm nhìn cô, bản thân vào trong nhà đi.

Một lát sau đã thấy hắn lấy một cái chăn ra quấn lên trên người Bách Hợp. Bách Hợp muốn tránh, hắn trợn tròn mắt: “Làm gì? Bệnh còn chưa hết, muốn gặp chuyện không may sao, thì phải làm sao?”

“Chăn toàn mùi mồ hôi, lại không ấm áp, còn thối.” Hắn dùng sức mạnh, thấy Bách Hợp giãy giụa, đơn giản đem  cô quây tròn lại, Bách Hợp giãy giụa không được, oán trách hai câu, hắn theo trong lỗ mũi tiếng rên: “Nghèo còn đòi hỏi!”

Mặc dù nói là nói như vậy, qua một lúc, vẫn không tình nguyện mở miệng nói: “Để  đến hôm nào nắng to, lấy ra phơi là được rồi.”

Bách Hợp không để ý tới hắn, quyết định đợi khí trời đỡ hơn một chút, sau khi  thân thể mình cũng dưỡng tốt,sẽ giặt sạch cái chăn này đi. Trương Hồng Nghĩa nói đúng, đất Doanh châu này rất loạn, chỉ dựa vào cô bây giờ muốn yên ổn sống ở đây, còn chưa có cái kia bản lĩnh kia, cô tạm thời muốn cùng Trương Hồng Nghĩa ở dưới một mái hiên, Trương Hồng Nghĩa phụ trách an nguy cùng ăn uống của cô,mà cô cũng phải làm một số việc mình nên làm.

“Ngoan ngõan ở trong phòng, không được ra khỏi sân nhỏ. Thấy cô coi như là nghe lời, Trương Hồng Nghĩa nhướng nhướng mày, biểu tình có chút đắc ý, lại giả ra bộ dáng hung hãn cố ý uy hiếp cô mấy câu, lúc này mới lấy thùng nước chuẩn bị đi.

“Giếng nước rất xa sao?” Trương Hồng Nghĩa không rõ cô hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn là lắc lắc đầu, Bách Hợp nhìn hắn một cái: “Ta muốn tắm.”

Tiến vào nhiệm vụ hai ngày, mấy hôm trước cỗ thân thể này còn đang sốt, ra một lượng lớn mồ hôi, nằm ở trong chăn, quần áo cũng có mùi, Bách Hợp nhịn hai ngày, lúc này nhìn thấy Trương Hồng Nghĩa nấu nước, có chút không nhịn được, nhìn bốn phía không có nơi để tắm rửa, duy chỉ có có một cái lều nuôi gia súc bị bỏ hoang, cô không hoàn toàn tin tưởng Trương Hồng Nghĩa, bởi vậy con ngươi chuyển chuyển: “Ngày mai nếu không bận việc gì thì tìm một ít gạch, sửa lại chỗ đó một chút, dựng thành một cái phòng tắm, vừa lúc khi tắm không bị gió thổi.”

Cái chỗ Doanh châu này rất cổ quái, vào ban ngày thì nóng muốn chết nhưng đến buổi tối lại lạnh đến không chịu nổi, có lúc lạnh cứng tay lại, Trương Hồng Nghĩa không sợ lạnh nên không chú ý nhiều như vậy, bình thường hắn chỉ có một mình, thích làm gì thì làm, có lúc giết nhiều heo về, trở về lấy thùng nước lạnh lau thân thể, thứ nhất tiết kiệm củi, thứ hai một mình hắn, cũng không cẩn phải sợ  có người nào thấy, lúc này trong nhà thêm một người, hắn mới bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu.

Bách Hợp kiên trì muốn tắm, mà chính mình lại đáp ứng tạm thời không đụng đến cô, còn chưa có chân chính viên phòng, nên có nhiều chỗ phải tránh, tất nhiên hắn phải đáp ứng, nghĩ đến mình bình thường một mình tiêu dao thế nào, hiện tại nhiều ra một người vợ, còn chưa chiếm được chỗ tốt nào, ngược lại chính mình còn bị người chế trụ.

Đến ngày hôm sau hắn đi giết heo về, hắn đi ra cửa lấy một ít đất bùn trở về, lại cầm búa đi chặt  mấy cây gỗ về, lúc ở trong viện bào gỗ, nhìn thấy Bách Hợp ngồi xổm ở trong viện, trong lòng liền bốc lên một bụng lửa.

“Đi rót cho ta chén nước!” Hắn phải làm vất vả,vì để xây nhà tắm cho cô, chính mình sáng sớm lên núi hết chặt lại khiêng về, lúc này bận đến không có thời gian để thở, cô trái lại thì tốt rồi, ngồi xổm ở bên cạnh giống như đang xem náo nhiệt còn đang nghịch đất, Trương Hồng Nghĩa muốn cưới một người vợ  để phụ giúp hắn việc trong nhà,  để hắn lo việc ở bên ngoài, bây giờ hiện thực kém tưởng tượng nhiều lắm, đột nhiên hắn ném công việc trong tay, đứng ở phía sau Bách Hợp mở miệng, đang muốn giơ tay ra chụp vai cô, lúc còn chưa đụng đến cô, Bách Hợp còn đang suy nghĩ viện này là một nơi rộng lớn, có thể tìm một ít loại rau đến trồng, vốn không nghĩ tới hắn lại đột nhiên chạy đến phía sau mình nói chuyện, liền giật mình, trong tay đang cầm bùn đất vô ý quay người lại ném vào người hắn.

“A phi…” bùn đất kia tức khắc rơi đầy lên  mặt  lên đầu hắn, lúc này hắn tức giận trừng mắt nhìn Bách Hợp, biểu tình kia của hắn giống như đnag muốn ăn thịt người.

“Xin lỗi nha, không ngờ ngươi lại đột nhiên chạy tới nói chuyện, ta cũng không phải cố ý.” Bách Hợp nhìn hắn như vậy tử, nhịn không được có chút buồn cười, giơ tay thay hắn phủi đi bùn đất trên đầu và mặt, mới đầu Trương Hồng Nghĩa còn có chút tức giận, nhưng vừa bị cô chạm vào, một cỗ đỏ ửng lại từ cổ hắn lan ra, hắn như là bị khiếp sợ lui về phía sau hai bước, tự mình dùng sức phủi lên quần áo, lại vuốt lên mặt, sức lực kia cũng không nhẹ,khuôn mặt không được coi là anh tuấn kia của hắn bị cào ra vài vết rách, hắn lại không quan tâm, một lúc sau, hắn mới như là  nhớ ra chuyện gì đó liền nói:

“Đi rót cho ta chén nước!”

Chung sống nhiều ngày, Bách Hợp coi như là đã đại khái thăm dò được tính cách của Trương Hồng Nghĩa, hắn bề ngoài nhìn như hung hãn không phân rõ phải trái, lại lưu manh vô lại, nhưng kì thực trong thâm tâm hắn cũng không có xấu xa như vậy, hơn nữa hắn có một ưu điểm đó chính là nói là làm, hôm qua cùng cô làm ước định, buổi tối đi ngủ lúc quả nhiên thành thành thật thật,nên lúc này cho dù hắn hung hẵn thì Bách Hợp cũng không sợ hắn: “Muốn uống nước có thể, ngươi đi nhóm lửa lên cho ta rồi chùi sạch nồi.”

Hắn chỉ là muốn uống nước, Bách Hợp lại giống như là muốn nhóm lửa, Trương Hồng Nghĩa có chút kinh hỉ:

“Ngươi muốn nấu cơm cho ta?”

Sắc trời còn sớm, cách bữa trưa còn rất lâu nữa, Trương Hồng Nghĩa còn tưởng mình nhóm lửa nấu cơm cho hắn,trong lúc nhất thời hai mắt sáng lên, Bách Hợp nhìn hắn một cái, hắn cho hắn một gáo nước lạnh nói: “Bữa  sáng vừa mới ăn chưa lâu, ta đun một chút nước sôi, bỏ một ít lá bạc hà vào để uống.” Buổi sáng lúc Trương Hồng Nghĩa lên núi đốn củi gỗ, cô cũng theo đi theo, hái một đống lớn lá cây bạc hà cùng lá sen trở về, còn thừa dịp bốn phía không ai, đào một ít bụi khoai tây, lúc này vừa lúc dùng để nấu nước uống.

Bách Hợp hai ngày này miệng đắng lưỡi khô, nhưng không dám uống nước lã, lúc này trong miệng khô khốc, Trương Hồng Nghĩa nghe nói cô không phải làm cơm, thoáng cái lộ ra vẻ thất vọng: “Uống nước thôi, còn chú ý như vậy…” Hắn nói thì nói, nhưng vẫn bỏ việc trong tay xuống thay  cô đi  nhóm lửa.

Buổi trưa hai người liền buổi sáng ăn cháo còn thừa buổi sáng, Trương Hồng Nghĩa đã quen cuộc sống như thế rồi, ăn cơm chỉ vì lấp đầy bụng mà thôi, bởi vậy ăn xong lau miệng lại đi ra ngoài làm việc, Bách Hợp liên tiếp  mấy ngày ăn cháo, uống đến trong miệng phát chán. Trừ ngày hôm sau khi cô tiến vào nhiệm vụ Trương Hồng Nghĩa nấu cho cô nồi cháo thịt heo ra thì chưa được ăn thêm  một bữa nào nữa.

Trương Hồng Nghĩa dựa vào giết lợn mà sống, sống ngày nào biết ngày đó,trong tay có tiền liền lấy ra đi mời người uống rượu, trong nhà đã không làm ruộng lại cũng không trồng rau dưa gì, Bách Hợp nhìn đống khoai tây mà mình trộm hồi sáng,cầm dao ra ngồi trong viện cạo vỏ, Trương Hồng Nghĩa lúc làm việc thường thường liếc nhìn cô một cái, Bách Hợp thỉnh thoảng cảm giác được ánh mắt của hắn lúc quay đầu lại nhìn, hắn lại cúi đầu xuống.

Khoai tây này sau khi cạo vỏ cắt thành miếng, cho một ít dầu vào chảo xào qua,thêm một chút muối, nấu sôi một lúc thì cho gạo vào,thêm nước vào rồi đậy nắp lại, cứ cách một lúc Bách Hợp lại quấy lên một chút, không bao lâu thì mùi hương của cơm bay vào mũi.

Cũng không phải là sơn hào hải vị gì,thế nhưng trong nhà có thêm một người nữ nhân cho nên vẫn khác.

Trương Hồng Nghĩa vào trong nhà liền ngây ngốc, trên bàn đã bày xong bát đũa, cơm trong bát hắn đã được xới đầy rồi, mặc dù trên bàn không có đồ ăn nhưng trước kia của mình luôn ăn uống qua loa, việc gì cũng phải tự mình động thủ, Trương Hồng Nghĩa bất giác hé miệng cười, nguyên bản hai gian nhà đã cũ nát, một mình hắn ở cũng thấy rộng rãi, lúc này thêm một người lại có vẻ náo nhiệt rất nhiều.

Khoai tây kia được nấu rất tốt,vàng óng ánh, cắn vào trong miệng thơm ngào ngạt, trong lòng hắn có chỗ nào đó bắt đầu mềm ra, Bách Hợp bưng bát nho nhỏ ăn, nhìn hắn từng ngụm từng ngụm hướng trong miệng ăn, tay nghề cô không tệ, mặc dù nguyên liệu đơn giản, nhưng càng là đơn giản, mới càng là thể hiện ra tay nghề nấu nướng của cô, món ăn được nấu vừa chín tới, cắn vào trong miệng giòn nhưng lại không cứng, hắn ăn đến ngon lành, Bách Hợp do dự một chút nói:

“Sau này, ngươi đừng ra ngoài uống rượu nữa.”

“Sao được! Nhất định phải uống chứ.” Tiến vào nhiệm vụ chừng mấy ngày, đây là lần dầu tiên Trương Hồng Nghĩa hạ thấp giọng để nói chuyện, thái độ nói chuyện vô cùng tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.