Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 453: Vuột mất người bảo vệ (3)




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Lúc này cách giờ tiến cung còn sớm, muốn tiến cung cũng phải trải qua quy trình kiểm tra gắt gao, tuy nói không nghiêm khắc bằng tuyển tú, nhưng cũng phải tốn đến hai ngày. Trong hai ngày này, nếu xếp ở trước thì còn đỡ, chờ ở phía sau là sẽ bị bỏ mặc, lúc này cũng không ai để ý bọn họ có cơm ăn hay không. Vì vậy sau khi Âm Tú ăn xong một khối điểm tâm thì dù Bách Hợp có dụ dỗ thế nào, hắn cũng không chịu mở miệng, hắn chỉ nhếch môi nhìn Bách Hợp chằm chằm không nói chuyện, vốn trong tình tiết câu chuyện, tính cách của hắn như vậy làm cho Ly Bách Hợp cực kỳ không thích, nhưng Bách Hợp thì lại biết hắn là sợ hắn ăn no lát nữa mình phải chịu đói, vì vậy trong lòng chua xót lau miệng giúp hắn, rồi gói điểm tâm lại.

“Muội ăn đi.” Âm Tú thấy hành động của nàng, chân mày cau lại, ý bảo Bách Hợp ăn, nhưng Bách Hợp lại lắc đầu: “Muội còn chưa đói, hiện tại không muốn, để lát nữa đi.”

Nàng như đang làm nũng, liền toát ra mấy phần đáng yêu của thiếu nữ nhiều hơn bướng bỉnh lúc trước, vành tai Âm Tú lại hơi đỏ lên, cũng không bắt buộc nàng nữa. Sau đó, bao điểm tâm này cũng không có ai chịu ăn nhiều, chỉ hy vọng nhường cho đối phương ăn nhiều một chút, cho đến khi kiểm tra đến chiếc xe ngựa này, thì đã là hai ngày sau, điểm tâm kia cũng đã bốc mùi ôi thiu.

Có thể tiến cung dĩ nhiên là đại biểu cho liền tính không thể nào ăn thức ăn tinh mỹ cỡ nào, nhưng ít nhất cũng tạm lấp đầy bụng, Bách Hợp chuẩn bị ném đi cái bao điểm tâm đã ôi thiu trong lòng, nhưng Âm Tú lại im lặng đoạt lấy, mở ra sau đó hai ba ngụm cho vào bụng.

Điểm tâm này đã có mùi, nhưng hắn vẫn không lộ vẻ ghét bỏ, chắc không nỡ cứ ném bỏ đồ ăn mà hai người đã từng chia ra ăn, lúc đó chịu đói không ai nỡ ăn điểm tâm này. Cái cảm giác gắn bó gần nhau hôm nay có gì ăn rồi lại không nỡ ăn lúc đó này, làm cho Bách Hợp hiểu được suy nghĩ trong lòng Âm Tú, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ngoài miệng không nói ra, vì vậy có làm được nhiều hơn nữa, thì tất nhiên cũng không được ghi vào mắt, mà ngược lại còn bị Ly Bách Hợp cho rằng tính tình của hắn âm trầm cổ quái.

Tuy nói không muốn tách khỏi Âm Tú, nhưng lúc này cô cô và nội thị trong cung vẫn tách hai người ra. Bách Hợp thì bởi vì tính tình trầm ổn hào phóng, nên bị phân đến Châm công cục, cùng các cô nương tiến cung cùng lúc với mình tiến vào một căn phòng lớn. Khoảng bảy tám cung nữ cùng ở một phòng, mấy người vừa để hành lý xuống, thì cô cô quản sự ở bên ngoài đã liền đến gọi các cung nữ mới tiến cung như họ ra ngoài làm việc.

Châm công cục là nơi cực nhọc nhất, ngoại trừ Hoán y, trong số 24 nha môn trong cung. Mỗi ngày phải làm quần áo cho hầu hết mọi người trong cung, sáng tối bận rộn không ngừng. Ngày đầu tiên đến Châm công cục, một nữ quan xưng là Lục cô cô liền hung hăng tới ra oai phủ đầu các nàng. Dưới cái nóng gay gắt tháng bảy, bắt một đám cô nương ngồi chồm hỗm trên đất, trên đầu là mặt trời chói chang, bên cạnh còn đặt mấy giỏ vải vóc kim chỉ, hôm nay đã sắp đến mùa xuân, trừ quần áo các chủ tử trong cung không cần Châm công cục quan tâm ra, cung nữ thái giám trong cung ngoài cung nhiều không kể xiết, toàn bộ quần áo theo mùa đều phải xuất phát từ tay các nàng. Còn chưa được bao lâu, một cô nương đã không nhìn được hoạt động chân một chút, một cô cô quản sự trong Châm công cục liền cầm thước sắt trong tay đánh mạnh lên chân cung nữ này.

Cung nữ này có vóc người mảnh khảnh, như mầm đậu, bị đánh đau cũng chịu đựng không dám kêu ra tiếng, chỉ là cả người run lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng cô cô lại lớn tiếng quát nàng ấy: “Nhanh thu nước mắt của ngươi vào, trong cung này không được khóc. Ở trong cung này, chịu đựng qua được trở thành cung nữ bên cạnh vị chủ tử nương nương nào đó chính là tạo hóa, không chịu đựng nổi thì bãi tha ma trong cung cũng không thiếu chỗ chứa một cỗ thi thể của các ngươi!”

Trong tình tiết câu chuyện, Ly Bách Hợp rất ít trải qua mấy chuyện này, ban đầu là bởi vì tính tình cô ấy âm trầm, mặc dù không được người khác thích, nhưng Ly Bách Hợp trời sinh đã có tướng mạo xinh đẹp động lòng người, cô ấy tiến vào hoàng cung là vì muốn leo lên cao trả thù Lưu Thành, vì vậy sau khi tiến cung, cô ấy liền hối lộ cho một cô cô chưởng sự, nên được phân đến Cân mạo cục, làm quần áo mũ miện cho mấy quan lại quyền quý trong triều, công việc thanh nhàn hơn lúc này nhiều, sau lại càng là nhờ khoản tiền lớn mà ban đầu ông bà Ly cho cô ấy tạo quan hệ, trực tiếp được phân đến bên cạnh một vị tiểu chủ được sủng ái lúc đó làm một trong các nha đầu thô sử, sau đó dốc hết thủ đoạn để Hoàng đế lâm hạnh cô ấy, cuối cùng có một danh phận.

Mặc dù trong lúc đó đã từng có trắc trở, nhưng tóm lại giai đoạn đầu thuận lợi, ở giữa lại có Âm Tú toàn tâm toàn ý trung thành một lòng với cô ấy, đến giai đoạn cuối Âm Tú vì cô ấy mà diệt trừ những kẻ đối nghịch không kiêng nể gì, chấp nhận gánh trên lưng nhơ danh lòng dạ độc ác, làm rất nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chính Ly Bách Hợp thì trừ đối phó với Thành Vương ra, căn bản không quan tâm đến những chuyện khác, ngoại trừ cuối cùng bởi vì Thành Vương muốn trả thù cô ấy, sử kế phản gián, lợi dụng Hoàng đế sao trảm cả Ly gia khiến cô ấy bị đả kích ra, thì cả đời Ly Bách Hợp có thể nói là xuôi gió xuôi nước.

Nhưng lần này Bách Hợp tiến cung không có ý định hầu hạ Hoàng đế, vì vậy nàng cũng không lợi dụng tiền tài của Ly gia để tạo ưu thế cho mình, mà ngược lại đàng hoàng chờ phân phối, vì vậy mới bị phân đến Châm công cục.

Tư vị bị phơi dưới mặt trời chói chang không dễ chịu, nhưng những thứ khác Bách Hợp không có nhiều, chỉ có mỗi kiên nhẫn là nhiều, nàng cố gắng quên đi cảm giác đau nhói ở chân mình sinh ra do ngồi chồm hỗm quá lâu, trên tay bắt đầu vụng về tìm được cảm giác.

Tiến vào nhiệm vụ cổ đại nhiều lần như vậy, lúc chân chính đụng vào châm tuyến cũng không nhiều, nhưng cũng may hiện giờ Tinh thần lực của Bách Hợp cao, Trí lực cũng cao, vì vậy học ngược lại nhanh, trừ mấy mũi khâu đầu trông quá xấu ra, thì lúc sau bắt đầu may quần áo đã từ từ tìm được cảm giác. Một đám cô nương bị phơi nắng đến hoa mắt, chóng mặt, bất tỉnh, tay chân phát run, nàng vẫn còn ngồi ngay ngắn vững vàng, lưng thẳng tắp, mặc dù may không thành thạo, nhưng lại không nhanh không chậm, người mà lúc bắt đầu làm nhanh hơn nàng đến lúc này đã chậm lại, trên mặt hiện lên mấy phần mệt mỏi, chỉ có Bách Hợp lúc này còn cắn răng cố nén, lúc bắt đầu nàng làm chậm, nhưng về sau nàng lại nhanh hơn. Qua ba canh giờ, có mấy cung nữ mới vào bị phơi nắng chóng mặt ngất đi, còn Bách Hợp thì cho dù cái trán thấm ra mồ hôi lạnh, nhưng động tác trên tay lại chưa từng ngừng lại.

Mấy cô cô ngồi dưới mái hiên nhìn thấy tình hình bên này, đều liếc nhìn nhau, trong lòng dâng lên hài lòng, liền chỉ vào Bách Hợp nói: “Làm xong việc của ngươi rồi về phòng nghỉ ngơi đi. Những người còn lại làm tiếp cho xong.” Nói xong, một cô cô quản sự kêu người múc mấy thùng nước lại, ý bảo những người té xỉu lúc nãy nâng cao thùng lên: “Thân thể các ngươi quá yếu ớt, không phải mệnh tiểu chủ, nương nương, thì phải ăn được khổ!”

Bách Hợp chỉ cảm thấy mắt hoa vô cùng, nhìn tấm vải xanh trong tay quá lâu, ánh mắt của nàng lúc này cũng đã xuất hiện nhiều hình ảnh chồng lên nhau, bây giờ hết thảy đều dựa vào cảm giác để may thôi, nghe được mình làm xong công việc liền có thể đi, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, tăng nhanh tốc độ làm xong công việc trong tay, hành lễ với các cô cô rồi đi theo hành lang trở về gian phòng của mình.

Chỗ ở cho các cung nữ thô sử tất nhiên kém các cung nữ có phẩm cấp, chỉ là một thiên điện cũ kỹ trong góc hẻo lánh nhất của hoàng cung mà thôi. Lúc Bách Hợp về đến phòng, hành lý của nàng còn nằm trên giường gạch, nàng đi ra ngoài múc chút nước lạnh vào trước, sau khi lau sạch mồ hôi trên người, thay quần áo khác, mới cảm thấy cảm giác mệt mỏi trên người giảm bớt đi, nghỉ một lát, nàng do dự một chút rồi liền bắt đầu luyện Thuật Luyện Thể Tinh Thần.

Công việc rườm ra trong cung khiến cho rất nhiều bé gái ở nông thôn không làm hết nổi, với một cô nương được nuông chiều từ nhỏ như Ly Bách Hợp lại càng là cố hết sức, nếu không có võ công trong người và biết cách cải thiện thân thể, thì Bách Hợp cảm thấy mình có khả năng không chịu được quá nửa tháng, hôm nay bị phơi nắng thế này, nếu không phải sức chịu đựng của nàng tốt, dốc hết sức cắn răng chịu đựng, thì sợ rằng lúc này còn chưa về phòng được.

Cung nữ ở chung với mình đều chưa có ai về, Bách Hợp cẩn thận đóng kín cửa phòng, rồi bắt đầu thử hạ eo, để cho Bách Hợp có chút vui mừng, là thân thể này vậy mà cũng thích hợp luyện võ, động tác của Thuật Luyện Thể Tinh Thần vừa mới bắt đầu, thì một lượng lớn linh khí liền bắt đầu chui vào cơ thể nàng qua tứ chi bách hải, xóa tan đi mệt nhọc và đau nhức lúc nãy, Bách Hợp vừa cẩn thận dẫn cổ linh khí này di chuyển trong cơ thể, làm cho nó từ từ hóa thành nội lực, vừa bắt đầu cảm thấy có chút hoài nghi tình huống này.

Một lần tiến vào nhiệm vụ có thân thể là kỳ tài luyện võ trời sinh thì cũng thôi, nhưng hai ba lần đều là như thế, nếu nói trong đó không có kỳ quái, thì Bách Hợp nhất định không tin, chỉ là lúc này mình còn đang ở trong nhiệm vụ, không thể nào trở lại Không gian hỏi Lý Duyên Tỷ nguyên do, nàng dự định sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, phải hỏi anh ấy một câu mới được.

Luyện xong trọn bộ Thuật Luyện Thể Tinh Thần, cả người Bách Hợp đổ đầy mồ hôi, nhưng lúc này thể lực của nàng lại dư thừa chưa từng có trước nay, bên ngoài mặt trời đã ngã về tây, nhưng các cô nương vẫn chưa về, nghĩ đến sau này phải sinh tồn trong hoàng cung lớn này cũng không dễ, mình còn có một Âm Tú cần bảo vệ, không có nửa điểm thực lực nhất định là không được, Bách Hợp do dự một chút, lại bắt đầu luyện Thuật Luyện Thể Tinh Thần. Sau khi luyện xong hai lượt, cơn đau ở chân do ngồi chồm hỗm lâu cũng đã hoàn toàn tiêu trừ, sắc trời bên ngoài đã tối đen, dưới hành lang ngoài cung lấp lóe ánh đèn, cả người Bách Hợp đổ mồ hôi đầm đìa, vừa định ra ngoài múc chút nước về lau người, thì cửa phòng vốn đóng chặt lại bị người gõ.

“Hợp nương, muội có trong phòng không?” Giọng nói của Âm Tú vang lên, Bách Hợp nghe thấy là hắn, liền nhanh chóng mở cửa, Âm Tú xách một cái thùng, trên người hắn đã thay một bộ áo vải màu nâu, đôi mũ quả dưa đỉnh nhọn, phía dưới còn mang một đôi giày vải màu xanh, không khác gì mấy nội thị không có phẩm cấp khác trong cung, Bách Hợp thấy vậy trong lòng đau xót, nước mắt nhanh chóng nóng lên trào ra.

“Đừng khóc.” Năm xưa Âm Tú từng được cao nhân võ thuật do ông Ly mời về dạy, bây giờ mặc dù thực lực không đạt tới giai đoạn Tông sư hậu kỳ, nhưng cũng là tai thính mắt tinh, hô hấp của Bách Hợp vừa biến đổi, hắn liền lập tức cảm nhận được, vội đặt thùng trong tay mình xuống, nghe ngóng chung quanh thấy không có động tĩnh, liền kéo Bách Hợp đến bên cửa sổ, nhờ vào ánh lửa yếu ớt của bên ngoài chiếu vào phòng, sau khi thấy trên đầu ngón tay Bách Hợp dầy đặc vết thương bị kim đâm, sắc mặt của hắn liền nhanh chóng âm trầm xuống: “Yên tâm, mọi việc có ta ở đây, Hợp nương không ủy khuất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.