Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 346




Edit: Linhlady

- --------------------------?

“Phốc! Hamster tinh nhát gan……”

“Không phải có thành ngữ gọi là nhát như chuột sao? Ha ha ha! Nguyên chủ đúng là điển hình a! Thế mà lại bị hù chết……”

“Say say! Bất quá…… Khụ khụ…… Tiểu Quả Quả mặc bộ này thật lộ liễu a!”

“Cũng không phải sao? Vốn dĩ không có ngực, đám gia hỏa kia lại cường ngạnh ép tiểu Quả Quả lộ ngực!”

“Hừ! ╭(╯^╰)╮ thân thể tiểu Quả Quả bị một đám người xấu thấy được không vui ( che mặt khóc thút thít)”

“Còn tốt còn tốt, nơi nên che vẫn được che khuất, chúng ta coi như tiểu Quả Quả mặc Bikini đi!”

“Có thể giống nhau sao? Một thân quần áo của Tiểu Quả Quả, che như không che!”

“Hệ thống lúc này thế mà lại không có mosaic, vui vẻ! (?≧?≦)?”

“Hừ! Đám đàn ông thúi có thể xem, vì cái gì chúng ta không thể xem? Đương nhiên không thể bị mosaic a!”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói những lời này, cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình.

Áo lụa mỏng khoác lên người, miễng cưỡng che bộ bị quan trọng, thoạt nhìn giống như lộ liễu không ít.

Mạc Vân Quả nghĩ như vậy, từ trong không gian hệ thống cầm cái áo choàng, trực tiếp khoác lên trên người mình, dù sao không ai thấy ~

Bởi vì hiện tại đang bán đấu giá một mỹ nhân yêu dã, rất nhiều người lực chú ý đều đặt trên người mỹ nhân kia, tự nhiên sẽ không ai chú ý tới cô, Mạc Vân Quả nghĩ như vậy.

hưng Mạc Vân Quả lại không hề hay biết tất cả hành động của cô đã lọt vào một ánh mắt thâm thúy……

“Nhiệm vụ.” Mạc Vân Quả cảm thấy mình đã được bao kín kẽ, ở trong đầu hỏi Đoàn Tử.

Đoàn Tử vừa thấy Mạc Vân Quả hỏi, vội vàng đem nhiệm vụ công bố ra.

“Đinh! Nhiệm vụ bản vị diện: Không cần đại ý báo ân đi thiếu niên!”

Mạc Vân Quả:…… Đoàn Tử khả năng cần phải đi uống thuốc.

Còn không chờ Mạc Vân Quả nói cái gì, một chùm sâng chiếu lên người cô.

Bị ánh sáng cường độ cao kích thích hai mắt, Mạc Vân Quả nhịn không được hơi nheo mắt.

Cô lạnh lẽo nhìn xuống khán đài, toàn là những khuôn mặt thèm nhỏ dãi.

Ánh đèn chiếu lên trên người cô, mọi người cũng có thể nhìn rõ ràng người được đấu giá tiếp theo.

Chỉ là……

Nắm thảo! Áo choàng trên người cô là cái quỷ gì?!

“Quy tắc hội đấu giá là như thế nào? Đã mang ra đấu giá còn che kín mít như vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nhanh vứt cái áo choàng chướng mắt trên món hàng kia đi! Để đại gia ta còn xem xét!”

“Đúng vậy đúng! Khuôn mặt cũng chẳng ra làm sao? Để ta xem dáng người có tốt không, nếu tốt, đại gia ta cao hứng có khi sẽ mua.”

“Ha hả…… Các ngươi thật là càng ngày càng không phúc hậu! Thế mà lại che kín nít như vậy.”

“Cởi ra! Cởi ra!”

“Chính xác! Nhanh lấy cái áo choàng đáng chết kia ra!”

Đủ các loại âm thanh truyền đến, người chủ trì vội vàng chạy đến bên cạnh Mạc Vân Quả chuẩn bị kéo áo choàng kia xuống.

Trong khoảng khắc hắn vươn tay ra lại bị một người bắt được.

“Tôi ra một trăm triệu, người này, tôi muốn.” Người đàn ông bá đạo nói.

Lần này, toàn trường đều câm nín.

Tuy rằng bọn họ có tiền, nhưng cũng không muốn bỏ ra một trăm triệu mua một món đồ chơi, càng quan tròn hơn là, người đàn ông này, bọn họ không thể trêu vào……

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn người đàn ông, lại bởi vì ngược sáng không có cách nào nhìn rõ.

Người bán đấu giá nơm nớp lo sợ đồng ý, đem chìa khóa giao cho người kia, hắn ta biết người đàn ông này, người ở đây, căn bản sẽ không có người sẽ cùng hắn cạnh tranh, huống chi, kia là một trăm triệu a!

Người đàn ông cầm chìa khóa, mở ra cửa, vươn một bàn tay, cười nói: “Tiểu gia hỏa, cô nguyện ý theo tôi sao?”

- ------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.