Edit: Linhlady
- --------------------------?
Mạc Vân Quả tùy ý để Cố Khinh Thước ôm mình, trong đầu lại suy nghĩ bối cảnh thế giới này.
Đây là một mảnh đại lục thần kỳ, tên là Thiên Khải đại lục.
Người trên đại lục Thiên Khải đều có bản mạng thú của mình, có vài người bản mạng thú vô cùng cường đại, mà có người lại vô cùng râu ria.
Có vài người bản mạng thú từ sinh ra đã thức tỉnh rồi, mà có vài người bản mạng thú còn lại bản mạng thú lại không thể thức tỉnh, cái này người ta gọi là thú chết.
M
ỗi người bản mạng thú thời gian thức tỉnh không giống nhau, nhưng có thể xác định là, càng sớm thức tỉnh bản mạng thú càng càng cường đại.
Nói như vậy, đương nhiên thức tỉnh tốt nhất, nhưng cũng có người phát minh ra một loại đan dược, có thể thôi thúc bản mạng thú thức tỉnh, nhưng loại đan dược này, trên thị trường là vô giá.
Mới đó Cô Khinh Thước mới dùng loại đan dược này để thúc đẩy bản mạng thú thức tỉnh, trên thực tế, cũng chuẩn xác thành công.
Cố Khinh Thước là đại thiếu gia Cô gia, vốn dĩ có thể nói là áo cơm vô ưu, nhưng gần như bản mạng thúc của đệ tử Cố gia đều đã thức tỉnh, mà hắn lại không hề động tĩnh, này không thể nghi ngờ làm hắn có chút nôn nóng.
Năm mười lăm tuổi, bởi vì bản mạng thú còn không thức tỉnh, hắn bị loại bỏ khỏi vị trí gia chủ đời kế tiếp, từ đây bắt đầu cuộc sống nước sôi lửa bỏng.
Năm ấy, Cố Khinh Thước biết được ở lại gia tộc cũng không chiếm được cái gì tốt đẹp, quyết đoán rời nhà trốn đi, gia nhập dong binh đoàn, ngày ngày sinh hoạt trong cuộc sống lênh đênh.
Bởi vì bản mạng thú không thức tỉnh, cũng tương đương với việc sức mạnh chiến đấu của hắn không cao, nhưng l tư chất hắn thông minh, sáng lập ra một cách tu luyện mới —— luyện thể!
Có thể nói, hiện tại thân thể Cố Khinh Thước có sấm sét bình thường cũng không thể thuong tổn.
Bởi vì hàng năm ở trong dong binh đoàn cống hiến, vào năm hắn 23 tuổi là hôm nay, hắn xin thủ lĩnh dong binh đoàn một viên thức tỉnh đan.
Nhưng mà, bản mạng thú thức tỉnh rồi, nhưng……
Mạc Vân Quả liếm liếm móng vuốt, cô cảm thấy mình rất mạnh, ân…… Đặc biệt cường.
Trong nháy mắt khi cô đến thế giới này, trong đầu cô xuất hiện rất nhiều đồ vật kì quái.
Vài thứ kia không phải đồ vật cô biết, cũng không phải Đoàn Tử truyền cho cô.
Sau khi xem lại bối cảnh vị diện, cũng hiểu ra, những đồ vật xuất hiện kia, hẳn là của bản mạng thú Cố Khinh Thước, mà cô, chỉ bám vào thân thể nó mà thôi.
Cố Khinh Thước đem Mạc Vân Quả ôm về nhà, đây là một căn phòng đơn sơ, ngoại một cái giường, mấy cái ghế dựa ở ngoài, còn lại không có gì.
Cố Khinh Thước tuy rằng hàng năm giao tranh, được rất nhiều nguyên tinh, nhưng là hắn tiêu hao cũng nhiều, nhiều năm như vậy, lại không giữ lại được gì.
Cố Khinh Thước lấy một chiếc bánh nướng lớn ở bao trên giường, sau đó gặm một miếng.
Mạc Vân Quả:…… Cô có một loại dự cảm không tốt.
Cố Khinh Thước nhìn tiểu miêu trong lòng, giống như từ lúc bắt đầu tới giờ nó vẫn luôn liếm móng vuốt, hẳn là đói bụng đi?
Cố Khinh Thước bẻ một khối bánh nướng nhỏ đưa tới bên miệng Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả:……
Cố Khinh Thước nhìn tiểu miêu không ăn, giơ tay lại gần một chút, ý bảo cô
ăn.
Mạc Vân Quả thấy Cố Khinh Thước thật sự kiên trì, há mồm cắn bánh nướng lớn, sau đó……
Gãy răng rồi!
Mạc Vân Quả:……
Cố Khinh Thước:……
Cố Khinh Thước sâu sắc cảm thấy, bản mạng thú nhà mình thật sự quá yếu ớt, ăn một cái bánh nướng lớn cư nhiên có thể gãy răng!
Mạc Vân Quả sâu sắc cảm thấy, hàm răng Cố Khinh Thước thật sự thật tốt quá, không hổ là người luyện thể, nghĩ đến có lẽ cũng đem hàm răng luyện?
Một người một thú đối diện không nói gì, không khí trong lúc nhất thời có chút quỷ dị……
- ------