Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 229




Edit:Linhlady

Hắn đem sờ tóc dài của mình, đối với ngồi Mạc Vân Quả nói: "Ngươi không phải người trong tộc của ta đi?"

Trở thành hình người Đại vương cũng không có dáng vẻ trung nhị bệnh như trong tưởng tượng, hiện tại hắn, càng giống như một vương giả cao cao tại thượng, mọi thứ xung quanh phải ngước nhìn hắn.

"Ừ." Mạc Vân Quả thấp giọng đáp lại một câu.

Đại vương sửng sốt, hắn không nghĩ tới Mạc Vân Quả lại dễ dàng thừa nhận như vậy.

Sửng sốt xong, khóe miệng hắn rất nhanh lại nở nụ cười tà tứ.

"Sao ~ bất kể vì lý do gì mà ngươi phải vào địa phương đáng chết này, ta cùng hắn đều cảm ơn ngươi."

Đại vương cúi đầu nhìn thoáng qua Vương trung vương cách đó không xa, tiểu gia hỏa kia nghiễm nhiên một bộ ngủ say bộ dáng, thật đúng là chuyện gì đều phải cần hắn tới giải quyết.

Đại vương cười nhạo một tiếng nói: "Ta tên là Tô Chi Cảnh, nhạ, gia hỏa kia, gọi là Tô Manh Manh."

Mạc Vân Quả gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Đại vương, nha, không, hiện tại phải gọi là Tô Chi Cảnh.

Hắn trên dưới đánh giá Mạc Vân Quả một phen, tấm tắc hai tiếng, cuối cùng lại thở dài một hơi nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi không hiếu kỳ vì sao ta đột nhiên biến thành như vậy?"

Mạc Vân Quả nghe được lời này, nhìn thoáng qua bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả đều muốn cô hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên, còn có một ít đang quỳ liếm mỹ mạo của Tô Chi Cảnh.

"Có."

Mạc Vân Quả thấp giọng nói một câu.

Tô Chi Cảnh từ trước đến nay là một người không chịu ngồi yên, có thể nhớ lại tỷ như lúc hắn mất đi lý trí, hiện tại thanh tỉnh, vẫn như cũ là một người thích lảm nhảm.

Còn không chờ Mạc Vân Quả hỏi mọi chuyện, hắn đã bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Ta cùng người này, nhạ, chính là cái tên gia hỏa đang ngủ phun bong bóng kia là huynh đệ."

"Chúng ta bị kẻ gian làm hại, lưu đày tới cái nơi vô vọng này, a...... Cái tên gia hỏa đáng chết kia làm ta biến thành cương thi, lại làm đệ đệ ta biến thành cây đậu Hà Lan, nghĩ đến, nhất định muốn nhìn chúng ta giết hại lẫn nhau."

"Bất quá ít nhiều nhờ có ngươi, năng lượng của chúng ta đều bị nhiễm bẩn, cho nên không có cách nào tự mình chữa khỏi, ít nhiều có ngươi, thanh trừ những tạp chất đó, mới khiến chúng ta lấy lại được chân thân."

"Tuy rằng ta không biết ngươi vì sao xuất hiện ở chỗ này, cũng không biết ngươi đã dùng phương pháp gì để thanh lọc những tạp chất đó, nhưng tóm lại, ta cùng hắn đều phải cảm tạ ngươi."

Tô Chi Cảnh tự mình nói chuyện, hoàn toàn không có cho Mạc Vân Quả có cơ hội chen vào.

Tuy rằng trong giọng nói của hắn tràn ngập cảm kích với Mạc Vân Quả, nhưng ngữ khí kia lại rất cao cao tại thượng, thật giống như bọn họ cảm tạ Mạc Vân Quả, là vinh hạnh của Mạc Vân Quả vậy.

Mạc Vân Quả tuy rằng không rành cách đối nhân xử thế, nhưng Tô Chi Cảnh có bao nhiêu cao ngạo cô vẫn cảm nhận được.

Lúc này, Tô Manh Manh mở cặp mắt mê mang ngập nước.

Đầu tiên nhóc con nhìn thoáng qua đại ca nhà mình, lại nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, cặp mắt ướt dầm dề xẹt qua một tia chán ghét rõ ràng.

"Ca ca, sửu bát quái ( người quái dị) này là ai?"

Tô Manh Manh dùng hai tay hai chân bò lên trên người Tô Chi Cảnh, cọ cọ ngực hắn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn thở dài một ngụm.

Lúc này Tô Manh Manh, hoàn toàn mất đi kí ức khi nó làm đậu Hà Lan.

Tô Chi Cảnh đem Tô Manh Manh ôm vào trong ngực, nhéo nhéo khuôn mặt khuôn mặt mềm mại của nó, sau đó lại nói với Mạc Vân Quả: "Cho nên, mục đích ngươi đến nơi vô vọng này là gì?"

Tô Chi Cảnh đang hoài nghi Mạc Vân Quả, vô vọng này là một nơi do một vị tiên nhân có sở thích tà ác sáng lập, đơn giản do khi vị tiên nhân kia xuống hạ giới một thời gian, mê một cái trò chơi gọi là 《 thực vật đại chiến cương thi 》 lúc này mới tạo ra một chỗ như vậy.

- ------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.