Ngục Thánh

Quyển 2 – Chương 25: Món hàng bất ngờ




Ngày thứ hai, sáu giờ hai phút ở quận 4
Hỏa Nghi chắc chắn rằng vị trí đã bị lộ. Chỉ cần máy định vị, Quạ Đen sẽ biết ngay cuộc gọi xuất phát từ đâu. Nhưng giờ bọn Hỏa Nghi cũng chẳng biết làm thế nào. Duy nhất Thanh Nhi có thể đưa họ lên tầng bốn mươi bốn (44) nhưng khốn nỗi cô ta không chịu giúp. Cô gái đang hết sức bấn loạn vì không biết cha mình sống chết ra sao, cái này có thể hiểu. Nhưng bấn loạn tới mức bán đứng cho thằng Quạ Đen thì Hỏa Nghi không chấp chận nổi. Hắn gầm gừ với Thanh Nhi:
-Tại sao cô bán đứng chúng tôi?
-Tôi không liên quan gì với các người, tại sao gọi là “bán đứng”?
Hỏa Nghi cười nhạt:
-Cô đã gặp Đông Hoàng đúng không? Phải rồi, cô sẵn sàng đẩy bọn tôi vào chỗ chết vì tiền, lão già ấy thừa tiền mà! Cô thích tiền, đúng không? Cũng phải, mơ ước của cô là lấy một thằng chồng lắm tiền mà!
Bình thường, Thanh Nhi sẽ phớt lờ gã. Nhưng bây giờ nàng không còn giữ nổi bình tĩnh. Cô gái vung tay tát thẳng mặt Hỏa Nghi. Một tiếng “bốp” vang lên. Cái tát như mũi kim chọc vỡ bầu không khí căng thẳng. Hỏa Nghi nghiến răng:
-Đừng tưởng là đàn bà thì muốn làm gì cũng được nhé!
Và gã nhào đến định ăn miếng trả miếng thật. Thương Ngọc và Tiểu Hồ vội vàng đè gã xuống, Tiểu Hồ quát:
-Cậu điên hả? Đánh phụ nữ mà không biết xấu hổ à?
Hỏa Nghi giãy dụa thật lực, xem chừng quyết không chịu nhục. Trông đám cãi nhau, Vô Phong thở dài ngán ngẩm. Nếu cứ tiếp tục gây lộn thế này, bọn họ sẽ trở thành mồi cho Quạ Đen.
Giữa lúc ấy, tên tóc đỏ chợt thấy bộ đàm rung liên hồi. Không phải lão già Tùng Bách mà cuộc gọi đến từ số máy lạ. Hắn ngần ngừ đôi chút rồi bắt máy trả lời:
-Ai đấy?
-Ta đây. Bọn bay… đang ở cùng Thanh Nhi à?
Cái giọng khàn khàn hơi lè nhè này chỉ có thể là Bất Vọng. Quạ Đen hẳn đã thông báo vị trí của nhóm Vô Phong cho gã. Nhưng tại sao gã còn gọi điện? Vô Phong định hỏi song Bất Vọng cướp lời:
-Thanh Nhi ở đấy hả, nó ổn chứ?
-Vẫn ổn, nhưng mà…
-Đưa máy cho Hỏa Nghi, khẩn trương!
Tên tóc đỏ nghĩ ngợi đôi chút rồi làm theo lời gã. Hỏa Nghi nhận bộ đàm rồi nói:
-Ông già hả? Vấn đề gì vậy?
-Quạ Đen sắp đuổi tới nơi rồi, các người định đi đâu? Ta có thể giúp.
Nghe có vẻ là giúp đỡ song cái cách Bất Vọng gọi đến thực khác thường, mà lại gọi đúng lúc nước sôi lửa bỏng. Hỏa Nghi dợm nghĩ lão già giở trò. Vừa nuốt quả bán đứng của Thanh Nhi, hắn không muốn nuốt thêm quả lừa của cha cô ta. Hắn trả lời bằng câu hỏi ngược lại:
-Chúng tôi đi theo lối của chúng tôi, ông muốn gì?
-Giúp mấy đứa chúng bay. Đừng hiểu nhầm, ta làm vậy vì Liệt Trúc thôi. Hãy cho ta địa điểm, ta sẽ đưa các người rời khỏi quận 4.
Hỏa Nghi đi vào góc phòng. Hắn hạ giọng nhỏ rí vì không muốn ai nghe thấy:
-Này ông già, cô con gái quý hóa của ông vừa bán đứng bọn tôi đấy! Nếu muốn giúp, ông nên xử lý thằng Quạ Đen, như vậy đơn giản hơn nhiều!
-Ta đang bị thương nặng… – Bất Vọng tiếp lời – …và Quạ Đen không phải tay vừa. Hoặc làm theo lời ta, hoặc bị Quạ Đen xử, tùy chú mày thôi! Nhưng đi đâu thì hãy bảo Thanh Nhi, con bé biết nhiều đường đi ở quận 4. Và hãy đưa nó đi cùng, cha con ta sẽ rời Cửu Long. Nếu nó có bất kỳ vết xước nào, chú mày biết hậu quả rồi đấy!
Hỏa Nghi lầm bầm chửi lão già ống khói rồi vò đầu suy nghĩ. Làm theo lời Bất Vọng hay lên tầng sáu mươi mốt? Đầu Hỏa Nghi như quả bóng bay nở căng, hệt như hồi lần mò mật khẩu thẻ dữ liệu ở đất Thiên Phạn. Thời gian không ủng hộ hắn. Bên ngoài căn hộ, bọn Quạ Đen đang dần đánh bật Thạch Tượng, sớm muộn gì chúng cũng tràn qua đây. Cuối cùng Hỏa Nghi lựa chọn lên tầng sáu mươi mốt. Hiện giờ địch ta lẫn lộn, hắn không thể mạo hiểm. Hắn trả lời:
-Tôi sẽ đi theo đường cũ.
-Tốt, Thanh Nhi sẽ dẫn đường, đưa máy cho con bé!
Hỏa Nghi đưa bộ đàm cho Thanh Nhi. Biết cha mình còn sống, Thanh Nhi vồ vập chiếc bộ đàm, giọng hơi nghẹn:
-Cha… cha ổn chứ? Cha có bị thương không?
-Ta ổn. Nghe đây, con hãy đưa ba đứa Phi Thiên đến nơi chúng nó muốn. Phải… phải! Cả con cũng đi cùng luôn, cha con ta sẽ rời Cửu Long! Đừng hỏi! Con phải nghe lời ta! Hiểu chứ? Hiểu rồi thì tốt!
Dứt lời, gã cúp máy một cách cục cằn như chính bản thân gã vậy. Dù trong long bán tín bán nghi nhưng Hỏa Nghi bắt buộc phải nhờ vả. Hắn nhìn sàn nhà, đôi mắt chăm chú vào mấy con kiến:
-Phiền cô dẫn bọn tôi lên tầng bốn mươi bốn (44)!
Lời của hắn dĩ nhiên chỉ Thanh Nhi, không chỉ lũ kiến. Cô gái chẳng thèm đáp, nàng coi Hỏa Nghi là một sinh vật vô hình vô dạng. Nhưng Thanh Nhi cũng không phản bác vì nàng nghe lời cha. Cô gái tóc nhiều màu Thương Ngọc cười:
-Vậy là xong nhé, hai cô cậu tươi tỉnh giùm tôi! Tuổi trẻ đừng làm mặt ngầu, sau này lắm nếp nhăn!
Cô ta cười xởi lởi rồi kéo chiếc giường ở góc phòng, để lộ một cầu thang thông xuống căn hộ tầng ba mươi tám (38). Nếu như căn hộ tầng trên là của bố mẹ thì căn hộ tầng dưới là của… ông bà Thương Ngọc. Tên tóc đỏ nghĩ khéo chừng cô ta còn sở hữu vài căn hộ từ thời cụ kỵ nữa. Tuy nhiên, Thương Ngọc mở cửa cho bọn Vô Phong và Thanh Nhi chứ không có ý định bỏ trốn cùng.
Ba người phi Thiên xuống trước, Thanh Nhi đi sau. Leo cầu thang được nửa đường, Thanh Nhi bỗng leo ngược lên, thò đầu qua cửa hầm rồi nói với Thương Ngọc:
-Đi cùng tôi! Đừng ở lại, nguy hiểm lắm!
-Tôi sẽ làm vướng chân các người thôi. Dù sao đây là nhà tôi, sao phải đi? – Thương Ngọc lắc đầu cười.
-Cô lưu luyến cái gì? – Thanh Nhi nheo mắt – Quận 4 này chỉ có tường mục ruỗng, chúng sẽ đổ sập và đè chết người sống bên trong!
-Tôi không phải đứa con lai như cô, không có cơ hội như cô. Mà biến đi, con điếm!
Thanh Nhi toan nói song Thương Ngọc đã ấn đầu nàng xuống, sau đóng cửa hầm. Trong khoảnh khắc, sự hối hận như mạch nước ngầm phá đất phun trào khắp tâm trí Thanh Nhi. Quen biết nhau nhiều năm nhưng nàng chưa bao giờ hỏi Thương Ngọc muốn gì hay nghĩ gì. Vô cảm và ích kỷ. Cô gái chợt nhận ra mình chỉ là một sản phẩm hoàn hảo từ những bức tường mục ruỗng của quận 4.
Tình hình tầng ba mươi tám (38) hết sức hỗn loạn. Băng Quạ Đen phản công mãnh liệt, những kẻ chạy trốn đang quay lại chiến đấu. Băng Thạch Tượng tuy mất thủ lĩnh nhưng không rã đám vì đã có người khác thay thế; dưới trướng Năm mắt lươn còn vô số kẻ như Thạch Tượng. Bên ngoài quận 4, các phi thuyền của cả hai bên liên tục bay đến rồi đổ quân tiếp viện vào chung cư. Chưa kể một cơ man những kẻ săn tiền thưởng đang lùng sục tìm bọn Vô Phong. Thanh Nhi kiếm một tấm vải phủ lên Liệt Trúc, lại tìm một cái mũ che đầu Vô Phong. Hai mái tóc đỏ quá nổi bật, chỉ tổ thu hút những bộ mặt đang thèm khát năm trăm thùng vàng.
Đợi đám đông vãn bớt, Thanh Nhi dẫn ba người rời khỏi phòng. Từ cụm bốn mươi bốn (44), họ rẽ phải sang cụm năm mươi hai (52) rồi rẽ phải tiếp sang cụm năm mươi ba (53), vừa đi vừa né tránh vô số cặp mắt thiếu thân thiện. Vô Phong nhớ rằng loanh quanh khu này không hề có thang bộ hay thang máy. Nhỡ đâu là cái bẫy của cha con Bất Vọng thì vui hết biết! – Tên tóc đỏ nghĩ thầm.
Vô Phong nhớ khá tốt. Trên đường từ cụm năm mươi ba (53) đến cụm năm mươi sáu (56), một bậc thang cũng chẳng có chứ đừng nói cầu thang. Dạ dày Hỏa Nghi bất giác nhộn nhạo, quả bán đứng trước chưa tiêu, giờ ních thêm quả lừa nữa chắc vỡ bụng. Tên này làu bàu với Vô Phong:
-Ngửi thấy mùi gì không? Tôi nghi ngờ lắm! Nếu biết đứa nào phát cái mùi ấy, tôi sẽ bắn vỡ sọ nó!
Hắn nói đủ lớn để “ai đấy” nghe thấy. Thanh Nhi chợt quay sang Tiểu Hồ và nói:
-Sao tôi không ngửi thấy mùi gì hả cô bé? Ai mang theo con “khứu giác phát triển” à?
Hỏa Nghi im thin thít dù thâm tâm muốn chửi một trận đã đời. Giờ mà mở mồm chẳng hóa ra mình là cái con “khứu giác phát triển” à? – Hắn nghĩ, đoạn cười hềnh hệch chữa ngượng. Phía trên, Thanh Nhi nghiến răng đến méo miệng vì điệu cười khả ố nọ. Còn Vô Phong và Tiểu Hồ thiếu điều đè ông bạn quý hóa ra đánh nhừ tử, hai người sợ Thanh Nhi ghét Hỏa Nghi rồi sẽ ghét lây sang mình.
Đến quận năm mươi sáu (56), họ gặp một đám hỗn loạn. Người của Quạ Đen vật lộn bọn Thạch Tượng, những kẻ săn tìm tiền thưởng lục tung từng căn hộ tìm ba người ngoại quốc. Thanh Nhi bảo ba người nép vào tường rồi lôi ra một xâu chìa khóa, sau mở căn hộ có số hai mươi (20). Thực tình nhóm Vô Phong không hiểu cô gái định làm gì song cũng không hỏi thêm. Không may cho họ, vài gã đã trông thấy và hét lớn:
-Chúng nó kìa! Bọn ngoại quốc kìa!
Với sự đoàn kết và nhất trí tuyệt đối, toàn bộ đám người rầm rập lao tới như bầy thú đói mồi. Ngay lúc đó Thanh Nhi mở được cửa, ba người Phi Thiên vội vã vào trong. Trước mắt họ là một gian phòng chứa đầy vật liệu kim loại, nó giống nhà kho hơn là căn hộ để ở. Hỏa Nghi cùng Tiểu Hồ dùng các cọc sắt chặn ngang cửa chính song trước lực đẩy của hàng chục người, cái cửa sắp long bản lề đến nơi, cọc thép rung bần bật sắp gãy. Tiếng hò hét chửi bới bên ngoài như sóng dữ đang công phá con đê yếu ớt. Hỏa Nghi nổi cáu:
-Chúng ta lên tầng cơ mà, sao lại vào chỗ này?
Thanh Nhi dường như đã quên khuấy rằng Hỏa Nghi chỉ là một sinh vật vô hình vô dạng. Cô gái cắn cảu trả lời:
-Không biết thì im giùm!
Nàng ta đi tới góc phòng và gắng sức kéo ra một chiếc xe đẩy chở đầy sắt thép. Vô Phong thấy thế bèn đặt tạm Liệt Trúc xuống rồi giúp đỡ cô gái. Chiếc xe dịch sang bên phải để lộ cánh cửa tròn khóa kín. Thanh Nhi đẩy chìa khóa vào ổ. Nhưng lâu ngày không dùng nên ổ trờn gen, nàng vặn mãi mà nó không chịu mở. Gương mặt cô gái lấm tấm mồ hôi, những ngón tay luống cuống không dám vặn mạnh vì sợ gãy chìa. Tình hình càng tồi tệ khi đám đông bên ngoài dùng búa phá cửa, tiếng đập ầm ầm vang dội khiến ba người Phi Thiên giật mình thon thót. Hỏa Nghi mở chốt an toàn trên súng, hắn cười khổ với Tiểu Hồ:
-Xin lỗi, nhưng tôi không muốn chết sớm!
Hắn hướng nòng súng về phía cửa rồi nã đạn. Tiếng la hét chạy trốn, tiếng kêu gào chửi rủa, tiếng kêu cứu, chúng như đang xướng lên khúc ca đầy hỗn loạn. Đám đông chạy tán loạn giẫm đạp lên nhau hệt bầy ong vỡ tổ. Tiểu Hồ nghe rõ cả tiếng hấp hối của một người phụ nữ. Hỏa Nghi ngừng bắn, để lại một cánh cửa lỗ chỗ vết đạn và những lời than khóc ở ngoài. Tuy biết Hỏa Nghi bất đắc dĩ nhưng Tiểu Hồ vẫn lắc đầu:
-Không tốt… không tốt chút nào đâu, Nghi à!
-Chúng ta giết thú chứ giết người đâu? – Hỏa Nghi càu nhàu.
Tình hình tạm lắng cũng kịp lúc Thanh Nhi mở được ổ khóa ngang ngạnh. Cửa được mở ra, Vô Phong thấy một đường ống dài ngoẵng đen thui, dường như là dẫn xuống dưới. Hỏa Nghi cau mày:
-Tại sao đi xuống? Đáng nhẽ phải đi lên chứ?
-Thế có đi không? – Thanh Nhi nói xẵng.
Hỏa Nghi rất khó chịu cảnh phụ thuộc người song đành nhắm mắt đưa chân. Ba người Phi Thiên lần lượt chui vào. Đường kính của ống khá lớn, đủ cho cả hai người trưởng thành. Hỏa Nghi đi đầu rồi đến Tiểu Hồ, Vô Phong ôm con bé tóc đỏ đi sau cùng. Bọn họ trượt theo đường ống trong không gian tối mù, mùi kim loại rữa nát và những con chuột đang rên rỉ bài ca gặm nhấm. Vô Phong không nhớ đã đâm hay đè bẹp bao nhiêu con chuột, chỉ biết khi mở mắt, hắn nhận ra mình đang ở trong căn hộ của Bất Vọng. Vậy là từ tầng ba mươi tám (38), ba người Phi Thiên quay về điểm xuất phát. Hỏa Nghi hằn học:
-Cô định chơi tôi hả Thanh Nhi? Chúng tôi muốn lên tầng bốn mươi bốn (44), không phải nhà cô!
Thanh Nhi không đáp trả. Cô gái đóng cửa bít kín đường ống đoạn bước tới góc phòng đẩy chiếc tủ quần áo. Phía sau tủ có ổ khóa trên bức tường lở sơn, cô gái chọn lấy một chìa khóa rồi mở ổ. Một âm thanh lộc cộc vang lên, các viên gạch xoay vòng và tách ra hai bên. Trước mặt bọn Vô Phong là một hốc nhỏ với bảng phím bấm tương tự thang máy. Thanh Nhi nói:
-Cái này sẽ dẫn chúng ta tầng bốn mươi bốn (44).
Căn phòng chứa vật liệu trên tầng ba mươi tám (38), căn hộ của Thanh Nhi và một căn phòng khác trên bốn mươi bốn (44) vốn là xưởng tái chế. Sắt thép từ tầng ba mươi tám sẽ đổ xuống đây bằng chiếc ống dài, sau đó được gia công rồi chuyển lên bằng chiếc thang máy nhỏ này. Xưởng đã hoang phế trước khi mẹ con Thanh Nhi chuyển tới quận 4, người chủ cũ bán nó với giá rẻ, đồng thời đưa luôn bộ chìa khóa cho mẹ con họ. May thay, sau hơn hai chục năm ngâm mình trong bụi bặm cùng mạng nhện, thang máy vẫn hoạt động tốt. Tuy nhiên thể tích thang máy khá hẹp, chỉ vừa đủ cho một người. Thanh Nhi quay sang hỏi mỉa Hỏa Nghi:
-Sao hả?
Hỏa Nghi tặc lưỡi nhìn trần nhà. Hắn bỗng thấy cái trần đẹp một cách kỳ lạ.
Bốn người phân công nhau xem ai đi trước ai đi sau. Bất thình lình, tiếng rung bộ đàm trong túi áo Thanh Nhi chen lấn một cách vô ý thức vào giữa cuộc nói chuyện. Cô gái mở bộ đàm, ánh mắt bất động trước dòng số chạy trên màn hình. Là Quạ Đen đang gọi. Chỉ cần Thanh Nhi nhấc máy, gã đeo khẩu trang sẽ biết ngay vị trí của nàng cùng ba người Phi Thiên. Có lẽ gã đang ở trên tầng ba mươi chín (39).
Bộ đàm rung bần bật trên tay Thanh Nhi như chính tâm trạng của nàng. Lát sau, Quạ Đen ngừng liên lạc. Thay vào đó, gã gửi lời nhắn:
-Tôi tưởng cô thông minh, Thanh Nhi à…
Giọng điệu đều đều như con dao cùn cứa qua cứa lại cổ họng của bốn người. Quạ Đen hắng giọng tiếp lời:
-Ông già Đông Hoàng rất ưu ái cô, vậy tại sao cô từ chối? Cô sợ dính líu xã hội đen? Cô nhầm rồi, cha cô đang làm cho Đông Hoàng, cô làm việc cho Năm mắt lươn. Còn nữa… cô sống ở quận 4. Cô định trốn tránh quá khứ và hướng tới tương lai tươi đẹp chắc? Đừng quên cô là người Xích Quỷ, dân Xích Quỷ các người là nô lệ của quá khứ. Tôi sống ở Cửu Long nhiều năm nên hiểu các người kha khá đấy!
Từng lời từng chữ giáng xuống, tưởng chừng đã đập nát thứ gì đó trong tâm hồn Thanh Nhi. Những nét lúng túng chạy rần rật khắp gương mặt nàng. Quạ Đen tiếp tục:
-Tất nhiên tôi sẽ không làm gì cô. Cô là con gái Bất Vọng, phải chứ? Nhưng tôi sẽ không đảm bảo con bé sặc sỡ của cô sẽ an toàn. Mà tôi quên mất cô ta tên gì rồi… vậy nên, nghĩ cho kỹ!

Trước khi gã cúp máy, mọi người còn nghe thấy tiếng la hét lọt vào bộ đàm. Thanh Nhi thẫn thờ, tâm trí trống rỗng, thân thể vô lực. Sợ cô gái nghĩ quẩn lại hành động như trước, Hỏa Nghi dợm nói:
-Đi tiếp chứ? Tôi nghĩ cha cô đang đợi.
-Không, tôi phải cứu Thương Ngọc! – Thanh Nhi lắc đầu quả quyết – Cô ấy chết mất!
-Tôi không nghĩ đó là ý kiến hay, và cả cha cô cũng không nghĩ đó sẽ là ý kiến hay. Tôi tin rằng Thương Ngọc không hề muốn cô quay lại. Đi, hoặc là chết dí ở đây!
Hỏa Nghi chui vào chiếc thang máy bé tí rồi để nó chở lên tầng bốn mươi bốn. Cỗ máy rì rì chuyển động, mất ba phút mới xong một chuyến. Tiểu Hồ ôm Liệt Trúc đi chuyến thứ hai, một người lớn cộng một đứa trẻ nên cái thang trở nên chật chội. Chỉ còn hai người là Vô Phong và Thanh Nhi. Hỏa Nghi đã rỉ tai bảo tên tóc đỏ đi cuối cùng, tránh để Thanh Nhi thừa cơ làm chuyện ngu ngốc. Đứng sau Thanh Nhi, Vô Phong thấy rõ cô gái đang cố dìm cảm xúc xuống đáy lòng. Phiền thay, những tình cảm đó giãy giụa quá mạnh làm đôi vai nàng run rẩy rồi chuyển thành những tiếng nức nở. Tên tóc đỏ không mở lời an ủi hoặc động viên. Làm như thế, ngay lúc này, là lố bịch.
Hai chuyến thang máy cuối cùng diễn ra suôn sẻ. Cả bốn người giờ đang đứng trong một căn phòng ở tầng bốn mươi bốn (44). Bên ngoài không có bóng dáng băng đảng. Bốn người tiếp tục hướng về địa điểm hẹn trước, những cặp mắt hiếu kỳ từ những ô cửa sổ dòm ra theo dõi họ. Vô Phong tranh thủ liên lạc với Tùng Bách, lão già bắt máy ngay tức khắc:
-Chú mày đó hả? Đến chưa?
-Sắp! Ông mở luôn cầu thang giùm tôi!
-Không được! – Tùng Bách đáp – Lối vào cầu thang chỉ có thể duy trì trong hai phút thôi! Liệu đọ mà đến đi!
Tên tóc đỏ lẩm bẩm chửi thề. Thanh Nhi hỏi:
-Ai đấy?
Vô Phong định bô bô giới thiệu lão già Tùng Bách xạo ke chuyên bán dây bạc. Nhưng thấy Hỏa Nghi đánh mắt ra hiệu, hắn bèn đổi giọng:
-Điệp viên của bọn tôi!
Họ chạy về cụm sáu mươi hai (62) – cụm rìa ngoài chung cư. Căn hộ bỏ hoang đã ở ngay phía trước, bên cạnh là cửa hàng xổ số vắng tanh. Tiểu Hồ ngó qua cửa hàng và không thấy bóng dáng gã quản lý Tư Ngang đâu. Cô gái thở dài, vậy là chuyến hàng vận chuyển qua Mũi tên vèo vèo đã đổ bể.
Vào căn hộ bỏ hoang, Vô Phong liền tìm ngay phòng thờ. Hắn lật đổ chiếc bàn thờ hoang phế đoạn gọi Tùng Bách:
-Chúng tôi đến rồi, mở cửa đi!
-Sẽ hơi lâu đấy, cố chờ nhé! – Tùng Bách trả lời
Đến giờ Vô Phong mới nhớ cầu thang Oán Hồn Dạ Hỏa là thang bộ, từ tầng sáu mươi (60) xuống đây quả không phải quãng đường ngắn ngủi. Ngoài việc chờ đợi, hắn không thể làm gì hơn.
Ai nấy đều sốt ruột chờ đợi, mỗi người mỗi tâm trạng khác nhau. Tiểu Hồ tiếc đứt ruột chuyến hàng. Thanh Nhi lo lắng cho Thương Ngọc. Hỏa Nghi chốc chốc ngửa mặt nhìn trần nhà, lòng nguyền rủa lão già mắt mờ chân chậm. Riêng Vô Phong lăn ra ngủ khò khò. Giờ đã sáu rưỡi tối, suốt mấy tiếng đồng hồ chạy trốn và chiến đấu, cơn thấm mệt bắt đầu hành hạ thể xác ba người Phi Thiên. Không ai buồn làm gì, trừ hít thở.
Đợi mãi mà chẳng thấy Tùng Bách đâu. Hỏa Nghi liền gọi nhưng lão già chỉ bảo rằng sắp tới nơi. Cái “sắp tới nơi” chưa thấy đâu thì hiểm nguy đã xuất hiện. Tiếng bước chân rầm rập vọng đến, âm thanh huyên náo trườn qua những hành lang tù mù đèn điện. Hỏa Nghi thò đầu ra ngoài, hắn thấy ba mặt hành lang đông nghịt người, tuy không biết người phe nào nhưng rõ ràng là đang hướng đến căn phòng bỏ hoang này. Hẳn kẻ nào đấy trên tầng này đã thông báo vị trí của họ. Hỏa Nghi vội vàng gọi hai người kia trở dậy, nói không kịp thở:
-Chúng nó đang tới! Phải chia nhau ra! Hai người cố gắng thu hút chúng rồi cố mà chạy, tôi sẽ cầm cự ở đây!
Vô Phong và Tiểu Hồ hơi ái ngại. Hai người có thể chạy thoát, nếu may mắn. Còn Hỏa Nghi không hề có cơ hội bởi ngoài bắn súng, hắn chẳng biết chiến đấu, mà đạn dược đã gần cạn. Nhưng hắn vẫn cương quyết:
-Yên tâm, người thông minh tất thắng bọn vô học!
Hai người nghe lời hắn rồi chạy ra ngoài. Vừa thấy đôi nam nữ ngoại quốc, đám đông lập tức chặn đánh. Trong tay Tiểu Hồ chỉ có thanh kiếm mẻ lưỡi, còn Vô Phong đúng kiểu tay không bắt giặc. Cô gái rút chiếc ống bạc hình lục giác. Vô Phong nhận ra đó là chiếc ống phong ấn linh hồn. Tiểu Hồ cứa ngón tay lên lưỡi kiếm, một dòng máu nhỏ chảy ra; cô gái ấn ngón tay chảu máu ấy vào thân ống trụ, chất lỏng đỏ sậm ngấm theo những dòng ký tự. Chiếc ống rung bần bật rồi biến đổi hình dạng thành một chùm dây xích đỏ rực đâm xuyên người Tiểu Hồ, lôi ra một đám khói đỏ vô định hình. Đám khói quần tụ tạo hình người bán thân khá lớn, trông qua giống một phụ nữ. Bản thể kỳ dị ấy được nối bằng những sợi xích máu trên lưng Tiểu Hồ. Cô gái cười khổ với Vô Phong:
-Nhận ra không? Rahtri đó!
Vô Phong há hốc mồm chiêm ngưỡng loại phép thuật kinh dị này. Nhìn đám xích máu lơ lửng sau lưng cô gái, hắn thực muốn chết ngất. Đây là phép Huyết Hồn – loại phép thuật đặc trưng của người Đà Ma. Linh hồn Rahtri được nuôi sống bằng máu của Tiểu Hồ, dây xích là vòng tuần hoàn lưu chuyển máu giúp linh hồn hoạt động.
Đám đông hơi chùn chân trước cảnh tượng quái lạ. Song tất cả nhanh chóng xáp tới, cậy số đông đè bẹp thiểu số. Linh hồn Rahtri tỏa khói đỏ nồng, mọc ra hai cánh tay cầm song đao lớn đánh ngang chém dọc. Đao nặng, lực mạnh, hiểm vô cùng, mỗi nhát đoạt mạng cơ số người. Tiểu Hồ chạy tới đâu, linh hồn theo tới đó, đường đao xoay vù vù bao quát cả bốn mặt như phạt rừng mở lối. Người người lao vào đều bị chém tan xác, máu rải đầy đường như tấm thảm đỏ. Nhiều kẻ không dám bước vào, sợ rằng mình sẽ điểm xuyết thêm cho tấm thảm đỏ kia.
Khác phép gọi thần hộ mệnh của thánh sứ, người dùng phép Huyết Hồn và linh hồn suy nghĩ hoàn toàn độc lập. Nhưng người sử dụng phép thuật này bị bòn rút thể lực rất nhiều. Gương mặt Tiểu Hồ bây giờ đã chuyển màu tái xanh, linh hồn Rahtri tiêu biến dần. Cô gái khuỵu chân vì quá mệt. Vô Phong bèn đỡ lấy rồi bế nàng trên tay mà chạy. Nhận ra linh hồn đáng sợ nọ biến mất, đám đông hò nhau quay lại. Tên tóc đỏ hộc tốc chạy song vết thương ở chân dần tái phát, cơn đau nhức khiến bước chạy của hắn bắt đầu tập tễnh. Chạy thêm quãng nữa, Vô Phong nhận ra đã cùng đường, phía trước là hàng cửa sổ. Đằng sau hắn là đoàn người bao vây kín kẽ, rừng kiếm tua tủa cùng hàng trăm cái miệng chửi bới ngăn chặn mọi kẽ hở. Hắn buột miệng chửi thề:
-Tổ sư Vạn Thế!
Vừa dứt lời, bỗng một chiếc phi thuyền xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Sau đấy là một cơn gió thổi vỡ tung kính cửa sổ, phi thuyền bay đến đưa một người vào trong. Đám đông tự động tách ra nhường đường cho kẻ nọ. Chẳng phải ai xa lạ ngoài Bất Vọng. Gã xuống sức trông thấy, toàn thân bải hoải thiếu lực, chỉ duy cái miệng vẫn phì phèo điếu thuốc. Vậy là đám người xung quanh đây là thành viên băng Quạ Đen. Chạy trối chết cả đoạn đường mà chẳng biết đứa nào đuổi mình! – Tên tóc đỏ nghĩ khôi hài.
Vô Phong chưa kịp lên tiếng, gã đã quát lớn:
-Chúng mày cùng đường rồi!
Rõ ràng đây không phải là phong cách đặc trưng của Bất Vọng. Tên tóc đỏ hiểu ý bèn giơ tay xin hàng:
-Được rồi, được rồi! Bọn tôi xin hàng!
-Đi theo tao! Nhanh chân lên, đồ lề mề!
Nghĩ rằng Bất Vọng thuộc phe mình, đám người Quạ Đen mặc cho gã hành sự. Vài tên thông minh hơn hỏi Bất Vọng đưa hai đứa kia đi đâu, gã trả lời rằng “ông chủ muốn gặp”. Nghe đến “ông chủ”, cả đám im thin thít không dám thắc mắc thêm.
Bất Vọng quát tháo thật to, cốt để lũ bậu sậu nghe thấy. Nhưng vừa bước lên phi thuyền, gã liền đổi giọng ngay lập tức:
-Thanh Nhi đâu? Sao không đưa con bé đi cùng?
Vô Phong nhanh chóng kể toàn bộ sự tình. Nhưng mọi lý do mà hắn đưa ra đều không thể thuyết phục người cha đương canh cánh mối lo về con gái. Bất Vọng vừa lái phi thuyền vừa gọi điện cho Thanh Nhi. Thứ đầu tiên đập vào tai gã là giọng nói của Thanh Nhi lạc điệu giữa dòng thanh âm súng nổ chát chúa:
-Cha? Con đây!
-Con ổn chứ? – Bất Vọng hấp tấp hỏi.
-Cha đừng lo, con ổn mà!
Thanh Nhi chỉ đáp lại theo cấu trúc nhàm chán: hỏi “Anh ổn chứ?”, trả lời “Vâng, tôi ổn”. Dĩ nhiên là tình thế hiện tại của nàng hoàn toàn tương phản câu trả lời. Ở cửa ra vào, Hỏa Nghi cố gắng ngăn chặn quân địch bằng một lượng đạn dược ít ỏi. Hắn bắn bách phát bách trúng, nhưng điều đó vô nghĩa với dòng người lúc nhúc như bầy kiến; kẻ này ngã xuống, kẻ khác nhảy qua tiếp tục xông đến. Hỏa Nghi bèn ném lựu đạn khói, sau chạy vào trong, đưa Liệt Trúc cho Thanh Nhi:
-Bảo vệ con bé giùm tôi. Sẽ có người đưa cô tới nóc chung cư.
-Vậy còn anh?
Hỏa Nghi không đáp. Ngay lúc đó, bức tường trong phòng thờ rung động. Mặt tường xuất hiện lửa đen tỏa ra ba hướng theo phương đỉnh của một tam giác cân. Bức tường biến mất, phía sau là lão già Tùng Bách đang đứng trên cầu thang xoắn ốc. Lão không dám ra ngoài mà chỉ nhóng cổ gọi:
-Đến rồi đây! Nhanh nào!
Lão ngừng nói khi thấy Thanh Nhi. Ngay cả cô gái cũng không ngờ rằng cái gã điệp viên mà Vô Phong đề cập lại là lão ta. Hỏa Nghi đẩy cô gái vào trong cầu thang rồi quay sang lão già dặn dò:
-Nhờ ông đưa cô ấy cùng con bé tóc đỏ lên nóc chung cư, phi thuyền của chúng tôi sẽ đón họ!
-Con khốn này? – Tùng Bách chỉ vào Thanh Nhi, răng nghiến kèn kẹt – Mẹ kiếp, không đời nào! Tại sao ta phải giúp nó?
-Ông nghĩ tôi cần ông? Câm đi thằng đểu! – Thanh Nhi đốp chát.
Khỏi phải nói mối thâm thù giữa Thanh Nhi và Tùng Bách sâu sắc cỡ nào. Hỏa Nghi ngao ngán nói:
-Xin hai người! Giờ là lúc nào chứ?
Băng Quạ Đen vượt đám khói mù và tràn vào căn hộ. Hỏa Nghi đẩy cô gái vào cầu thang đoạn rút súng bắn cản đường, vừa bắn vừa lùi vào cầu thang. Tùng Bách gạt nỗi căm ghét sang một bên và niệm chú ngữ, ba ngọn lửa đen tạo bức màn khép dần lối vào. Hỏa Nghi cười lớn:
-Tạm biệt quận 4!
Ngay lúc ấy, một cuộn dây xích lao đến quặc vào cái cổ đang cười của Hỏa Nghi và lôi hắn ra ngoài. Thanh Nhi và Tùng Bách trở tay không kịp. Bức màn Oán Hồn Dạ Hỏa biến mất, để lại bức tường nhẵn thín như chưa từng có gì xảy ra.
Hỏa Nghi choáng váng đầu óc. Sợi dây xích trên cổ hắn nối liền với chuôi của một thanh kiếm nhọn hoắt tựa mũi khoan. Kẻ cầm thanh kiếm ấy nhìn hắn bằng cặp mắt ngái ngủ, chiếc khẩu trang che mặt thấm đẫm máu. Xung quanh Hỏa Nghi, hàng tá gã đầu trâu mặt ngựa lăm lăm kiếm chỉ chực phanh thây xẻ thịt hắn. Biết mình cầm chắc cái chết, Hỏa Nghi cười với gã đeo khẩu trang:
-Vậy… mày là Quạ Đen hả?
Quạ Đen nhìn Hỏa Nghi bằng ánh mắt đầy khinh thị. Một gã lâu la chạy vào báo tin:
-Đại ca! Bất Vọng đã tìm thấy hai đứa kia rồi! Ông ấy đang đưa chúng đi gặp “ông chủ”!
Quạ Đen cảm giác có điều bất hợp lý. Lẽ nào Bất Vọng ham mê nhiệm vụ đến mức bỏ quên đứa con gái? Nghĩ đến đó, gã đeo khẩu trang ra lệnh:
-Đuổi theo, tất cả chúng mày!
Cả lũ răm rắp nghe lời gã. Căn hộ giờ chỉ còn lại Hỏa Nghi và Quạ Đen. Gã đeo khẩu trang nhìn xuống đoạn mở lời:
-Con bé tóc đỏ đâu?
-Mày nghĩ tao nói chắc? – Hỏa Nghi nhún vai.
Quạ Đen không phải dạng người thích đôi co mồm mép. Gã chĩa kiếm “muỗi vằn” thẳng mặt Hỏa Nghi:
-Nói, hoặc là mày xong đời.
Hỏa Nghi giương bộ mặt nhơn nhơn thách thức. Quạ Đen cười:
-Do mày chọn đấy nhé!
“Muỗi vằn” đâm xuống như ánh chớp xẻ màn trời đêm. Hỏa Nghi nhắm mắt tiếp nhận cái chết một cách bình thản, lòng đôi chút tiếc nuối. Hắn đã nghĩ chuyện cải tiến thanh kiếm “bộc phá”, nâng cấp thanh “cáo lửa” và chế tạo “thiết giáp hạm” kiểu mới. Sẽ không ai kế thừa những công trình của hắn. Còn gì đáng buồn hơn thế?
Nhưng đúng lúc đó, một thanh kiếm khác vung đến đánh bật thanh “muỗi vằn”. Quạ Đen lùi người về phía sau, cặp mắt ngái ngủ của gã mở lớn:
-Sao lại là mày?
Hỏa Nghi mở mắt coi xem là thiên thần nào vừa cứu mạng mình. Vị thiên thần nọ cao nghều, quần ngố xộc xệch, áo thun không tay nhàu nát, tóc dựng ngược màu trắng xóa. Vị thiên thần cúi xuống nhìn Hỏa Nghi, tay mang theo một chiếc cặp sắt to đùng:
-Quý khách là Hỏa Nghi? Xin chào, tôi là Thiên Hải, nhân viên Mũi tên vèo vèo! Hơn một tuần trước, cô Tiểu Hồ đã đặt hàng vận chuyển chiếc cặp này, người nhận là Hỏa Nghi! Đây là biên lai, quý khách ký vào đây! Hoàn toàn không có phí tổn gì, xin quý khách yên tâm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.