Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 136




Edit: Linhlady

Bạch Hiên giúp Đào Ngải Linh lấy hòm thuốc, chuyện còn lại cô ấy chỉ có thể tự mình làm thôi, dù sao Bạch Hiên không nhìn thấy......

Mạc Vân Quả thấy Đào Ngải Linh được giữ lại, tỏ vẻ đây mới là chuyện nên làm.

Cô ngẩng cao đầu, bộ dáng ngạo kiều.

"Ta có một loại ảo giác tiểu Quả Quả nhà ta đang muốn được khích lệ khen ngợi!"

"Không phải ảo giác! Ta cảm thấy khi thành cho nhỏ tiểu Quả Quả càng thêm manh!"

"Cũng không phải sao! Chó nhỏ tự có dáng vẻ manh rồi! Còn không cần phải nói tiểu Quả Quả nhà ta vốn dĩ chính là một người xuẩn manh xuẩn manh."

"Ta cảm thấy tiểu Quả Quả nhà ta thông minh đột xuất, về sau không thể nói xuẩn manh xuẩn manh!"

"Vậy nên gọi là gì? Thông manh thông manh sao?"

"Phốc, thông manh là cá quỷ gì? Ta cảm thấy nên gọi là thông minh trứng đi!"

"Còn không bằng thông manh......"

"Quả thông minh thì thế nào?"

"Ha ha ha ha! Cái này hay! Cái này hay!"

Mạc Vân Quả thấy quần chúng phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng không nói nàng xuẩn manh xuẩn manh, mắt chó híp híp lại, xem ra bọn họ cũng tức thời.

Đào Ngải Linh nhìn chàng trai ngồi trước mặt mình, ngoan ngoan ngoãn ngoãn xử lý miệng vết thương động tác đều chậm lại.

Thật tốt, thật hy vọng thời gian có thể ngừng lại giây phút này.

"Cô giáo, Linh nhi cào cô bị thương sao? Có cần đi tiêm phòng vắc-xin không?"

Đào Ngải Linh:...... Đã quên việc này a!

"Không có việc gì, cô có kháng thể." Kháng thể gì đó đều là gạt người! Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng bị chó cào bao giờ!

Bạch Hiên:?

"Khụ khụ, vật thôi." Bạch Hiên ho khan một tiếng, về phương diện y học, cô giáo chắc chắn sẽ hiểu hơn mình.

Mạc Vân Quả nghe được Đào Ngải Linh nói như vậy, nâng móng vuốt của mình lên nhìn, thân thể này có bệnh chó dại sao? Hẳn là không có đi?

Đào Ngải Linh nhìn bộ dáng Mạc Vân Quả, bật cười cô ấy đem Mạc Vân Quả bế lên tới đặt ở trên đùi của mình nói: "Tiểu gia hỏa này nhưng thật ra rất ghịch ngợm."

Bạch Hiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, sâu kín nói: "Vốn dĩ nghĩ nó là con chó ngoan ngoãn, không ngờ lại có thể làm cô bị thương."

Đào Ngải Linh cười cười nói: "Nghịch ngợm tốt hơn." Nếu không phải nó, sao mình có thể ở lại đây?

Mạc Vân Quả đánh một cái ngáp nho nhỏ, hai người này nói chuyện như thôi miên......

Sau đó, Đào Ngải Linh lại cùng Bạch Hiên nói chuyện với nhau, Mạc Vân Quả gần như không nghe lọt tai, bởi vì nó đã sớm ngủ gục trên đùi Đào Ngải Linh, ngẫu nhiên còn muốn thổi một cái bong bóng ~

Người phòng phát sóng trực tiếp nhìn Đào Ngải Linh cùng Bạch Hiên nói chuyện, tranh nhau suy đoán khi nào thì hai người chọc thủng tầng giấy mỏng kia.

"Ta cảm thấy dựa theo tình hình phát triển trước mắt trước, tuyệt đối rất nhanh!"

"Nói như vậy, rất nhanh nhiệm vụ của tiểu Quả Quả có thể hoàn thành?"

"Ta cảm thấy thế giới này thật sự là không có cái gì có thể ngăn cản được nha, đột nhiên ta lại nhớ Mặc Mặc nhà ta."

"Đúng vậy, ta cảm thấy Mặc Mặc nhà ta cùng tiểu Quả Quả thật là xứng đôi!"

"Đáng tiếc, nhiệm vụ thất bại, phỏng chừng tiểu Quả Quả trở về không được......"

"Nhàm chán quá, các ngươi nói, tiểu Quả Quả có thích Mặc Mặc hay không?"

"Vấn đề này vượt qua đề cương, ta cự tuyệt trả lời."

"Thật vất vả mới tìm được người ưng ý, lại không thành đôi?"

"Chậc chậc chậc ~ các vị vẫn là không cần nhớ hắn, chúng ta tới đoán xem nhiệm vụ của tiểu Quả Quả lần này yêu cầu mấy ngày?"

"Theo ta quan sát, chỉ sợ còn cần một khoảng thời gian nữa?"

"Ta cảm thấy ba ngày là đủ rồi!"

"Ta! Ta đoán bảy ngày!"

............

- ------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.